Lúc trước Tiểu Vũ và Hạ Phi cũng đã xuất hiện trong bữa tiệc thọ yến của ông cụ Lục, về phần ngoại hình của hai đứa trẻ này thì thật sự không có gì đê’ nói, hoàn toàn thừa hưởng đặc điếm của Tô Yên và Lục Cận Phong.
Rõ ràng hôm nay là hôn lễ con gái nhà họ Vạn, vậy mà Tô Yên và hai đứa con của cô đã trớ thành tiêu điếm của mọi người.
“Chú rê’ đã đón cô dâu về.”
Không biết người nào gào to một câu, mọi người nhanh chóng nhìn về phía cửa.
Vạn Linh San mặc trên cười bộ váy cưới và được phù dâu dẫn vào phòng chờ ở phía sau, Sở Hướng Nam mặc trang phục chú rể, đi giày Tây, đẹp trai ngời ngợi, thật xứng đáng với câu ngọc thụ lâm phong.
Mọi người thấy vậy tinh thần bỗng sảng khoái, vui tươi hơn nhiều, còn Sơ Hướng Nam của ngày hôm nay thoạt nhìn thuật mắt hơn nhiều.
“Sở Hướng Nam hôm nay ăn mặc dạng chó hình người.” An Hĩnh nghiêng người đi đến bên cạnh Tô Yên: “Khoan hẵng nói, tuy rằng anh ta là một tên cặn bã, nhưng anh ta thực sự rất đẹp trai.”
Nhà họ Vạn và nhà họ An gần đây cũng có giao dịch làm ăn, vì vậy mà nhà họ An cũng được mời đến dự đám cưới.
Trong sảnh lớn có hàng trăm vị khách, trong đó có cả khách làm ăn của nhà họ Vạn và khách nhà họ Sờ.
Tô Yên nói: “Nếu không phải anh ta có khuôn mặt ưa nhìn như vậy, lúc trước mình đã không khỏi chướng mắt.”
An Hĩnh khinh thường nói: “Tô Yên, mình thích dáng vẻ này.”
Tô Yên cảm nhận được ớn lạnh sau lưng, nói thêm: “Nhưng không ai đẹp trai bằng chồng mình, chồng mình bỏ xa anh ta tận ba dãy phố thôi. Chồng mình không chỉ đẹp trai mà còn xuất sắc về mọi mặt. Một người đàn ông hết sức ưu tú, hào phóng từ trước tới giờ chưa từng biết bụng dạ hẹp hòi là gì.”
Sau khi cô nói xong, Tô Yên quay đầu lại, Lục Cận Phong xuất hiện ở phía sau cô, cô thấy vậy giả bộ kinh ngạc: “ồng xã, sao anh lại đứng ở phía sau em.”
Lục Cận Phong thấy dáng vẻ của cô trước mặt có chút…quen thuộc?
Anh nhớ rằng anh đã từng dùng thủ đoạn này với Tô Yên một lần.
Anh dám cá rằng Tô Yên sẽ thay đối lời nói ngay lập tức nếu biết anh đứng sau lưng mình.
Vợ khen anh rộng lượng, chưa bao giờ nhỏ nhen thì sao anh lại đi ghen được chứ.
“Anh tình cờ đi ngang qua.” Lục Cận Phong cầm lấy một ly rượu, lịch sự giơ lên nói: “Em cùng An Hĩnh từ từ trò chuyện.”