“Đừng nhầc tên Vạn Nhất chết tiệt kia với mình nữa, anh ta còn dám xuất hiện nữa thì bà đây cho anh ta đẹp mặt.” Lâu Doanh nhớ đến một chuyện: “Phải rồi, hôm nay là mùng mấy
rồi?”
“Mùng hai, sao hả?”
“Nghe chị mình nói, mùng tám tên Vạn Nhất chết tiệt đó chác
chắn sẽ xuất hiện, còn mấy hôm nữa, bà đây đợi lột xác anh ta.”
Bạch Phi Minh nhấp một ngụm trà, thuận miệng nói câu: “Nếu cậu có thể nhiệt tình với Vạn Nhất như với ông chủ đó thì đảm bảo Vạn Nhất cũng núp dưới váy của cậu thôi.”
“Lần trước mình làm vậy rồi mà anh ta cũng có phản ứng đâu, tớ đoán chắc anh ta không được.”
“Lúc đó là cậu không tỉnh táo cũng không phải là anh ta không tính táo…” Bạch Phi Minh nhìn thấy ánh mắt đầy toan tính của Lâu Doanh, nhất thời ý thức được mình nói sai rồi, vội chuyến chủ đề: “Trà này cũng được lắm.”
“Mình cũng cảm thấy ý của cậu đực lâm, lần sau tớ chỉnh lại liều lượng của tên Vạn Nhất chết tiệt đó một chút, này gọi là có qua có lại, haha.” Lâu Doanh tựa hồ nhìn thấy được cảnh Vạn Nhất gặp xúi quấy cười ra tiếng.
Bạch Phi Minh đặt chén trà xuống: “Lâu Doanh, cậu có phát hiện giờ cậu càng ngày càng giống chị cậu không?”
“Giống chỗ này?”
“Càng ngày càng… nhỏ mọn.”
Lâu Doanh gật gật đầu, nói: “Mấy ngày nay mình đã nghĩ rat kỹ, sao chị mình có thế trị Lục Cận Phong thành ngoan ngoãn nghe lời đến vậy, đó là bởi vì trò quỷ của chị mình nhiều, có đôi khi không nhất định phải dựa vào nám đấm mà phải dựa vào đầu óc.”
Bạch Phi Minh đả rất ngạc nhiên trước sự hiếu biết sâu rộng về bản thân của Lâu Doanh, sau đó vô thức nói: “Cậu có đầu óc à?”