Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

Lục Cận Phong liếc mắt nhìn trên tay Lục Gia Hành, da tay khô nứt, còn có rất nhiều vết thương nhỏ, đúng là làm việc nặng.
Lục Cận Phong gật đầu với Tô Yên, tỏ ý có thế tiếp nhận.
Tô Yên xấu hố nhận lấy, Lục Cận Phong nói: “Cám ơn chú hai. Nhân tiện, nhờ chú trở về nói với anh họ của cháu một tiếng.”
Lục Gia Hành vui mừng khôn xiết: “Lời gì?”
“Vận chuyển gạch cũng tốt, bao nhiêu ngành nghề, cái nào cũng có người tài giỏi. Vận chuyển cũng chưa chẳc không có tương lai.”
Lục Gia Hành:
Vui vẻ nhầm rồi.
Lục Gia Hành mất đi tính nóng nảy và trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
“Chú sẽ nói cho Thừa Mẩn biết những gì cháu trai cả đã nói.” Lục Gia Hành khá xúc động: “Chú cưng chiều Thừa Mẳn nhiều năm như vậy, cho nó chịu đựng gian khố một chút cũng tốt. Chúng ta đã thấy rõ rất nhiều người, cũng đã mài giũa tính cách của mình. Chú tin rằng Thừa Mẳn sẽ tự tay mình xông pha ra bầu trời.”
Nói xong, Lục Gia Hành lại nhìn về phía ông cụ Lục: “Ba, ba có ý tốt, Thừa Mần và con đều hiểu, ba giữ gìn sức khỏe, con sẽ trở lại công trường trước đây.”
Lục Gia Hành xem ra vô cùng cảm kích.
Ông cụ Lục rất hài lòng, muốn tài xế chở Lục Gia Hành đi một đoạn, nhưng Lục Cận Phong lại lén lắc đầu với ông.
Từ thanh đạm trở thành xa hoa thì dễ, từ xa hoa trở nên thanh đạm mới là khó.
Lục Gia Hành chỉ mới có chút hối hận, cũng không thế bỏ qua ngay được.
Ông cụ Lục mới chịu thôi.
Ngay khi Lục Gia Hành rời đi, Lục Cận Phong cũng đứng dậy: “Ông nội, cháu đưa Yên Yên đến nghĩa trang để thăm bái cha cháu.”
“Cháu nên đi cúng bái đi.” ông cụ Lục nói: “Cháu vừa mới kết hôn, đến mộ cha cháu đế báo tin cho nó một tiếng cũng tốt.”
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong, đây là lần đằu tiên cô nghe thấy Lục Cận Phong nhắc tới cha mình.
Lục Cận Phong đi tới bên cạnh Tô Yên, rất tự nhiên nắm tay cô đi ra ngoài.
Ra khỏi nhà cũ của nhà họ Lục, khi xe đi qua trạm xe buýt, Tô Yên nhìn thấy Lục Gia Hành đang đợi xe.
“Cậu hai của anh thật sự đã thay đổi rất nhiều. Nếu là người khác, có lẽ sẽ không gánh nối cực khố này.”
“Em có biết tại sao nhà họ Lục lại có địa vị như ngày nay không?” Lục Cận Phong nói, “Chịu đựng những gì người thường không chịu nối, Lục Thừa Mẫn đã chịu đựng nhiều năm đế nắm quyền, mới chỉ đi khuân vác gạch ở công trường mà thôi. Anh ta còn có thế chịu đựng được khó khăn này.”
Tô Yên tò mò nói:” Khi nào thì đế bọn họ trở về?”
Lục Cận Phong tính tình lạnh lùng, ấm áp. Hai người đó là họ hàng thân thiết của anh, anh cũng không thế quá tuyệt tình được.
“Đợi ngôi nhà trên mảnh đất phía tây ngoại ỏ xảy xong, bọn họ sẽ trở về.”
“Là cô nhi viện nơi Hạ bảo bối ở trước đây, nhà đã bị phá bỏ rồi? Hai người bọn họ đang ở trên còng trường cũng là do anh sắp xếp, phải không?”
Nếu cô nhớ không lầm, dự án đó ban đầu là do Lục Thừa Mần đề xuất.
“Khỏng phải do anh sắp xếp. Bọn họ có thế không có nơi nào đế đi, tự mình chạy đến công trường thôi.” Lục Cận Phong hơi nhếch mỏi mỏng: “Anh chỉ chào một vòng các công ti, không ai dám nhận anh ta. Mà với tính khí của Lục Thừa Mẫn, anh ta bỏ đi khỏi Đế Kinh là điều không thể.”
‘Thật là một con cáo già đầy mưu mỏ. “Tô Yên đầu đầy vạch đen than thở: “Anh đã tính toán để Lục Thừa Mần sung sướng trước đây từng bước đi đến nỗi phải chuyến gạch trên cỏng trường. Em đột nhiên nhận ra, có phải chuyện gì cũng có bí mật không? Có phải anh cũng âm mưu đổi với em hay không?”
Lục Cận Phong một tay lái xe, một tay để trống, nắm lấy tay Tỏ Yên, đan các ngón tay vào nhau: “Yên Yên, anh có một bí mật muốn nói với em.”
“Bí mật gì?”
Vẻ mặt Lục Cận Phong nghiêm túc, Tô Yên vừa nghe xong có chút căng thẳng, cũng có chút chờ mong.
“Thật ra thì…” Đèn xanh chuyến sang đèn đỏ, Lục Cận Phong dừng xe nhìn Tô Yên: “Thật ra, anh đã sống mấy trăm năm. Chúng ta quen nhau mấy đời rồi. Anh mấy đời trước đều tính toán em rồi. Mỗi lần em đều đầu thai như vậy, anh sẽ tìm em đầu tiên, sau đó lừa gạt em làm vợ của anh.”
“Thật là!” Tỏ Yên biết Lục Cận Phong đang nói đùa, cho nên rất hợp tác, ánh mắt đào hoa, hồn nhiên hỏi: “Chồng à, anh có thế sống được bao lảu?”
Hai bàn tay siết chặt thêm một chút, Lục Cận Phong nói với giọng điệu yêu thương, “Vậy thì tùy em, em đã luân hồi bao nhiêu lần rồi.”
“ôi, phu quân, thật tình cảm.” Tô Yên nháy mắt tinh nghịch, duỗi tay ra: “Chồng có mang về được di vật văn hóa hàng trăm năm nào không, cái nào có giá trị ấy, ngay cả cái bát từ hàng trăm năm trước cũng được, coi như đồ cố, nếu khỏng thì có đôi đũa cũng được.”
Sau vài giây suy nghĩ Lục Cận Phong nói: “Yên Yên, anh không phải là di vật văn hóa giá trị nhất sao?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!