“Mắt của Lục Cận Phong bị thương rồi, ông có thể đền lại mắt cho anh ấy không? Nếu ông muốn đền, tôi cũng không chắc mình sẽ hả giận.”
Lời này là Tô Yên cố ý nói ra, cô thật sự không tin Tần Chấn Lâm sẽ đền đôi mắt lại cho Lục Cận Phong.
Không ngờ, Tần Chấn Lâm trầm mặc một lúc rồi đáp: “Được.”
Dứt lời, ông ta gọi đàn em: “Mang dao ra đây.”
Tô Yên và đám Lâu Doanh đều lấy làm kinh ngạc.
Lâu Doanh ngạc nhiên nói: “Ông ta trúng tà sao?”
Ấy vậy mà đàn em của Tần Chấn Lâm lại thật sự mang dao tới, ông ta cầm dao trong tay, nhìn về phía Tô Yên, bộ dạng không có chút gì giống như muốn đổi ý, trái lại còn nở một nụ cười hiền từ: “Nói cho cùng thì cuối cùng cũng phải trả món nợ này, đây là do cha đã nợ mẹ con con, nên trả, một đôi mắt này đền cho mọi người, Tiểu Yên, mong rằng con đừng oán trách cha nữa.”
“Cha?”
Mọi người đều bất ngờ đến ngây ngốc tại chỗ.
Tần Chấn Lâm ra tay, Tô Yên vội vàng nói: “Đợi đã, Tần Chấn Lâm, có phải ông hiểu sai gì đó rồi không, nói linh tinh gì vậy?”
Hồi trước nói muốn lấy cô là vợ lẽ, giờ lại xưng cha với cô.
Thật nực cười!
Tần Nhã Đan ngồi trong xe trông thấy Tần Chấn Lâm định tự móc mắt mình ra thì vội vàng xuống xe ngăn ông ta lại: “Cha, cha điên rồi à, cho dù cha có móc mắt mình ra thì Tô Yên cũng sẽ không nhận cha đâu.”
“Cha không cần con bé nhận mình là cha, đây là do cha đã nợ mẹ con họ.”
Tô Yên nghe nói mà mơ hồ không hiểu gì hết: “Các người đang nói gì vậy?”
Tần Nhã Đan đoạt lấy con dao trong tay Tần Chấn Lâm, rồi cô ta quay sang nói với Tô Yên: “Cô chính là con gái ruột của cha tôi và Lệ Uyển.”
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh bốn mắt nhìn nhau, gì mà cẩu huyết thế này?
Tô Yên cười lạnh: “Chuyện đó sao có thể xảy ra, ông chủ Tần, bớt ở đây làm trò đi!”
Hồi trước cô cũng từng hỏi qua, Tần Chấn Lâm đã chính miệng phủ nhận, sao giờ cô lại biến thành con gái ruột của ông ta được chứ?
Tần Chấn Lâm kích động nói: “Đó là sự thật, là chính miệng Lệ Quốc Minh nói cho cha biết, con sinh vào tháng chín, không phải tháng một, là do mẹ con đã lừa con, cũng lừa cả cha.”
Tô Yên kinh ngạc, Lâu Doanh vô cùng bái phục nói: “Dì tôi thật ngầu.”
Cảm xúc của Tần Chấn Lâm đang quá kích động, vội vàng nói: “Tiểu Yên, cha là cha của con thật đây.”
Giọng điệu khẩn thiết, kèm theo ánh mắt đầy mong chờ.
Đây là cảnh họp mặt gia đình quy mô lớn sao?
Tô Yên mím môi, cô cảm thấy Tần Chấn Lâm có âm mưu gì đó, nhưng trước đó ông ta cứ thả bọn họ đi như vậy, quả thật cũng hơi lạ.
Nhưng nếu muốn nói cô là con gái ruột thật, vậy thì cũng nói suông được thôi.
“Lâu Doanh, em thấy có nên tin không?” Tô Yên khẽ hỏi Lâu Doanh, cô không quyết định chắc chắn được.
Lâu Doanh nói: “Chị, em thấy cho dù có tin hay không, cũng tạm thời đừng nhận người cha này, làm gì hời như vậy được.”
Tô Yên hiểu ra bèn gật đầu, vô cùng tán thành nói: “Nói có lý lắm.”
Bạch Phi Minh bỗng nhiên nói một câu: “Lâu Doanh, chị cậu là người đứng đầu của Thiên Lang đó, người đàn ông của chị ấy lại là thủ lĩnh của Ám Dạ, bây giờ lại xuất hiện một ông lớn của Địa Sát là cha ruột, chị cậu như vậy là trực tiếp thống nhất ba nước luôn đó.”
Tô Yên: “…”
Lâu Doanh: “…”
Lời này nói không sai chút nào.
Giá trị bản thân của Tô Yên tăng lên gấp bội.
Thấy Tô Yên một hồi lâu vẫn không nói gì, Tần Chấn Lâm tưởng Tô Yên không tin, vội nói: “Tiểu Yên, nếu con không tin, chúng ta có thể làm xét nghiệm ADN.”
Vừa dứt lời, giọng của Lệ Quốc Minh từ bên ngoài vang lên.
“Tần Chấn Lâm, anh còn mặt mũi dám đến đây sao, mang theo đồ của anh mau chóng cút đi cho tôi.”
Lệ Quốc Minh vội vàng vứt hết những thứ Tần Chấn Lâm mang đến ra ngoài nói: “Anh hại chết em gái tôi, món nợ này không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, anh suýt chút đã hại chết Tiểu Yên, Tiểu Yên cũng sẽ không nhận anh đâu, anh mau đi đi.”
“Tôi nhận con gái của tôi, liên quan gì đến anh.” Tần Chấn Lâm nói: “Tiểu Yên là con gái của tôi và Lệ Uyển, trước đó tôi cũng không biết, nếu tôi mà biết thì sao lại có thể dồn con bé vào tình cảnh nguy hiểm được.”
“Mau đi đi, nếu còn không đi, đừng trách tôi ra tay đó.” Lệ Quốc Minh xô Tần Chấn Lâm ra, dùng giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy nói: “Em gái tôi trên trời có linh thiêng cũng đang nhìn đó, nếu anh thật sự muốn tốt cho Tiểu Yên, muốn chuộc lỗi, vậy thì đừng đến làm phiền cuộc sống con bé nữa.”
Nói xong, Lệ Quốc Minh sai người: “Đuổi Tần Chấn Lâm ra ngoài cho tôi.”
Tần Nhã Đan không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Các người dám làm vậy với cha tôi, Tô Yên, cho dù cô không nhận, vậy thì cũng không thể đối xử với cha tôi như vậy được.”
“Cút.”
Lệ Quốc Minh vứt hết quà tặng xuống dưới chân hai người.
“Cha, đi thôi!” Vẻ mặt Tần Nhã Đan bất bình thay cho Tần Chấn Lâm, nhưng trong lòng lại rất vui, cô ta chỉ mong sao Tô Yên không thèm nhận Tần Chấn Lâm.
Cô ta cũng không thể nào chấp nhận làm chị em cùng cha khác mẹ với Tô Yên.
Tần Chấn Lâm biết trong thời gian ngắn Tô Yên sẽ không chịu nhận ông ta, chỉ đành phải mang đồ rời đi.
Đám người họ vừa đi, Lệ Quốc Minh đã đóng cửa sân lại, rướn người ra nhìn thử, xác định người đã đi thật rồi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu ơi, chuyện này là sao vậy?”
Tô Yên hỏi: “Sao cậu và Tần Chấn Lâm lại nói cháu là con gái ruột của ông ta?”
“Vào phòng trước rồi hẵng nói.” Lệ Quốc Minh ra vẻ bí ẩn.
Mấy người đi vào trong, vừa ngồi lên sô pha đã nhìn Lệ Quốc Minh chằm chằm, đang đợi ông ta giải thích.
Lệ Quốc Minh im lặng một lát, nói: “Cậu lừa ông ta đó, lúc nghe thấy Tần Chấn Lâm bắt cháu, cậu cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này, nếu không thì sao có thể dễ dàng đưa cháu đi, cậu cũng không ngờ Tần Chấn Lâm lại còn mặt dày đến nhận con gái, ông ta cũng tưởng bở thật, sao Tiểu Uyển có thể sinh con cho ông ta được.”
Tô Yên không thể không bái phục ông ta: “Cậu à, cậu hay thật đó.”
Lâu Doanh nói: “Cậu ơi, chẳng trách trước đây một mình cậu bước vào ăn nói hùng hồn như vậy, hóa ra là dùng cách này để cứu người.”
Bạch Phi Minh nói: “Bây giờ Tần Chấn Lâm đã tin rồi, chắc chắn sẽ đến nhận người thân tiếp, vậy thì nhận hay là… không nhận đây?”
Lệ Quốc Minh vội nói: “Chuyện này chắc chắn không thể nhận được, ông ta cũng đừng mơ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!