Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

 

Lần này là một bài hát khác.

Sau khi Tô Yên an toàn, nhìn Lục Cẩn Phong còn tại nguy hiểm, tim sắp nhảy vọt lên cổ rồi, vội vàng nói: “Trắng, xanh lam, xanh lam, đỏ…”

Lục Cẩn Phong nhanh chóng bước lên Cửu Cung.

May mắn thay, Tô Yên đã nghe bản ballad này và nhớ nhịp điệu.

Đến khung cuối cùng, lẽ ra là màu tím, rút kinh nghiệm vừa rồi, Tô Thanh làm ngược lại: “Màu cam.”

Lục Cẩn Đông hoàn toàn tin tưởng Tô Yên, bước lên vạch cuối cùng, thuận lợi vượt qua.

Chỉ đến khi hai người hoàn hồn mới nhận ra tóc trên đỉnh đầu Lục Cẩn Phong đã không còn nữa, nếu chậm hơn nữa thì nửa cái đầu của anh ta cũng không còn nữa.

“Yên Yên, có chuyện gì sao?” Lục Cẩn Phong dùng lực khéo léo khi ném, cũng không làm cho Tô Yên bị thương nhiều, nhưng anh vẫn khá lo lắng.

Tô Yên đột nhiên ôm Lục Cẩn Phong, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, không khỏi tức giận nói: “Người thiết kế ra cơ chế này, đơn giản là ăn không ngồi rồi, không có việc gì làm. Hắn vẫn là người bị rối loạn âm điệu, cái âm cuối cuối rõ ràng là làm sai. ”

Tô Yên đang tức giận ở trong mắt Lục Cẩn Phong lại bị biến thành bộ dáng đáng yêu.

Lục Cẩn Phong không biết nên cười hay nên khóc, ôm chặt lấy Tô Yên: “Nếu không phải vừa rồi Yên Yên của anh tài giỏi, thì có lẽ anh thật sự đã thành đống thịt rồi.”
Mới qua được một cửa, không biết còn lại bao nhiêu cửa nữa.

Lục Cận Phong nắm chặt tay Tô Yên, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía trước: “Chúng ta phải nhanh chóng đến đó, nếu không đến lúc đó sợ là sẽ xảy ra biến cố.”

“Không phải lúc nãy anh nói đến mười hai giờ, Tần Chấn Lâm mới vào sao?”

“Chỉ còn mấy phút nữa thôi. vả lại anh cũng không biết ông ta có cho dừng hệ thống hay không.”

Tô Yên lộ vẻ nghiêm túc: “Nếu ông ta muốn chúng ta nộp mạng ở đây thì sau một vòng hệ thống, ông ta nhất định sẽ khởi động thêm một vòng nữa, đây là cơ hội hiếm có khiến người lãnh đạo của Ám Dạ và Thiên Lang gặp khó khăn ở đây, nếu chúng ta chết thật thì Tần Chấn Lâm cũng có thể khai với cảnh sát rằng chúng ta vào phòng để ăn trộm.”

Xem ra phen này bọn họ lành ít dữ nhiều.

Đi qua vách Cửu Cung, hai người lại tiến vào bên trong, Lục Cận Phong đi đằng trước, bảo vệ cho Tô Yên ở đằng sau.

Trong căn phòng bí mật này vô cùng tối tăm, bọn họ hoàn toàn phải dựa vào cảm giác để di chuyển.

Tô Yên nói: “Lục Cận Phong, sao em có cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, đằng sau gáy cứ rợn hết cả lên.”

“Anh cũng có cảm giác như vậy.” Lục Cận Phong nhìn xung quanh đầy cảnh giác.

Vừa dứt lời, một trận gió lớn ập tới trước mặt Lục Cận Phong, theo phản xạ tự nhiên anh vội vàng nói với về đằng sau: “Yên Yên, theo sát anh.”

“Vâng.” Tô Yên nắm chặt gấu áo của anh, đồng thời đề cao cảnh giác.

Nhờ ánh sáng chiếu rọi lên đỉnh đầu mà Lục Cận Phong và Tô Yên mới nhìn thấy những người máy khổng lồ đứng ở bốn góc.

Hóa ra vừa nãy chính những tên người máy này đã tấn công Lục Cận Phong.

Hai người họ không biết đã đụng phải chỗ nào mà bốn tên người máy này lại đồng loạt tấn công bọn họ.

Nhưng đây là người máy, đánh không đau, không chết, phản ứng cũng rất linh hoạt, trong đôi mắt của những người máy này có gắn thiết bị có thể cảm ứng được vị trí của bọn họ.

Lục Cận Phong liên tiếp bị đánh mấy cái, lực đánh khá mạnh khiến anh cảm thấy ruột gan mình như đều bị đánh lộn tùng phèo hết cả lên rồi.

Lục Cận Phong muốn bảo vệ Tô Yên, khó tránh khỏi bị phân tâm.

“Lục Cận Phong.” Tô Yên căng thẳng trong lòng, nhưng cô cũng không có đánh đá loạn xạ, ban nãy cô có quan sát những tên người máy này một chút, tuy rằng bọn chúng vô cùng linh hoạt nhưng cũng có những chỗ không hoàn thiện.

“Lục Cận Phong, chúng ta nghĩ cách nấp sau người bọn chúng đi.”

Nhờ Tô Yên nhắc nhở mà Lục Cận Phong cũng phát hiện ra, hai người nhìn nhau gật đầu nhất trí, phối hợp ăn ý với nhau nhân lúc người máy đánh tới bèn trốn ra đằng sau bọn chúng.

Người máy đánh hụt vào không trung, đôi mắt của nó không cảm ứng được bọn họ, thế là nó tự động ngừng lại.

Lục Cận Phong xoa xoa lồng ngực vừa bị nện vào mấy phát lúc nãy của mình, quay sang giơ ngón cái với Tô Yên.

Tô Yên của anh luôn thông minh.

Lần này coi như qua được một cửa nữa.

Hai người vừa mới thở phào nhẹ nhõm được một chút thì đột nhiên bị một thau nước lạnh dội xuống trúng đầu, từ đầu xuống chân đều ướt nhẹp.

Tô Yên phun ra: “Người nghĩ ra cửa này cũng thâm độc quá rồi, còn giữ lại một chiêu cuối.”

Sau khi bị dội nước, đỉnh đầu hai người bọn họ không ngừng bốc lên khí lạnh.

Tô Yên lạnh đến rùng cả mình.

Này là muốn bọn họ chết cóng đây mà.

Nếu là máy móc thì bọn họ còn có thể nghĩ cách vượt qua được, chứ còn cái lạnh thì chịu.

Lục Cận Phong nhanh chóng đi tới chỗ Tô Yên, quần áo anh đều bị ướt hết, không có cách nào giúp Tô Yên bớt lạnh.

“Yên Yên, anh đưa em ra ngoài.” Lục Cận Phong nặng trĩu trong lòng mất mấy giây, anh biết nếu cứ tiếp tục thế này thì cô chắc chắn sẽ chết cóng mất.

Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng thấp, chẳng bao lâu sau tay chân Tô Yên đã lạnh cóng, vậy mà cô vẫn gắng gượng nở nụ cười: “Đừng lo cho em, không sao, hồi trước lúc trời vào đông, rất lạnh, cha không quan tâm em, Tần Phương Linh bà ta còn chẳng mua quần áo cho em mặc, mùa đông em lại mặc đồ mùa hè, thế mà vẫn vượt qua được, em không sợ lạnh.”

Miệng thì nói vậy nhưng cơ thể Tô Yên cứ không ngừng run rẩy, môi tím thẫm đi, nhiệt độ trong phòng đã xuống còn âm mười mấy độ, lại cộng thêm vừa rồi bị dội nước lạnh vào người, cho nên cả hai đều cảm thấy lạnh hơn rất nhiều.

Lục Cận Phong cũng lạnh cóng cả người, nhưng trước mặt Tô Yên, anh vẫn không để lộ bất cứ sự bất thường nào cả, ngược lại là Tô Yên, cô cố gắng tỏ ra ổn để anh đừng lo lắng cho mình, điều này làm Cận Phong càng xót xa cô hơn bao giờ hết.

Lục Cận Phong sợ mặt Tô Yên, chợt tay kéo tay cô đi về phía trước.

Cửa cuối rồi.

Suốt con đường dài đằng đẵng, chẳng có bất cứ thứ gì, chỉ có sự yên lặng đến kỳ lạ.

Lục Cận Phong cảnh giác ném một chiếc giày về đằng trước, ngay lập tức phía trước xuất hiện vô số sợi tơ nhỏ mảnh như cây kim, ánh lên màu bàng bạc.

Đây không phải dây thép thông thường mà là do được chế tạo từ chất liệu đặc biệt, có thể dẫn điện, một khi va trúng e là sẽ bị điện giật, độ nguy hiểm cũng không kém gì so với tia sáng gamma vừa nãy.

“Yên Yên, em ngồi xuống nghỉ một chút đi.”

Lục Cận Phong đỡ Tô Yên ngồi xuống, cửa này, anh không thể dẫn Tô Yên đi cùng.

Tô Yên nhận ra Lục Cận Phong muốn làm gì, cô nắm chặt tay anh rồi nói: “Cẩn thận.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!