“Cậu à, cậu xem cháu thông minh như vậy, sao có thể bị chuyện nhục nước mất chủ quyền chứ?” Tô Yên vỗ nhẹ bụng mình: “Cháu đang mang vua đến chỉ huy các quan lại.”
Lệ Quốc Minh mờ mịt: “Có ý gì?”
Đúng lúc này, giọng nói của Lục Cận Phong từ ngoài cửa truyền đến: “Ngài Lệ, chuyện của Yên Yên cũng là chuyện của tôi, sau này Thiên Lang và Ám Dạ chính là người một nhà.”
Lệ Quốc Minh nhìn về phía Lục Cận Phong, ông ta chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của thủ lĩnh Ám Dạ, nhưng mà chiếc nhẫn đại diện cho thân phận kia, ông ta nhìn một cái đã nhận ra ngay.
“Cậu là…”
Lệ Quốc Minh chấn động không thôi, xém chút nữa là từ trên giường ngã xuống.
Lục Cận Phong nhìn về phía Tô Yên: “Yên Yên, để anh nói chuyện riêng với cậu của em.”
“Anh kiềm chế một chút, đừng có ăn nói lung tung trước mặt cậu tôi.”
Tô Yên biết, có một số chuyện cần Lục Cận Phong nói riêng với Lệ Quốc Minh, cho nên cô cũng ra ngoài trước.
Tô Thanh đang đợi bên ngoài hành lang, đột nhiên, cô cảm thấy sau lưng có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình, vô thức quay đầu nhìn lại.
Tầng này đã được Lệ Quốc Minh bao hết, chỉ có một bác sĩ nam đeo khẩu trang từ bên kia đi tới, đi về phía thang máy, còn có một y tá đang thu xếp tài liệu ở quầy lễ tân.
Những người còn lại đều là người phụ trách trông coi, ngoài ra không có người khả nghi nào khác.
Chẳng lẽ là ảo giác của cô sao?
Tô Yên lắc lắc đầu ngồi xuống ghế trên hành lang.
Nam bác sĩ bước vào thang máy, ánh mắt u ám liếc về phía Tô Yên, thang máy đã đóng lại, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
“Người đang ở bệnh viện, Lục Cận Phong ở bên cạnh cô ta, không dễ ra tay…”
Sau khi nam bác sĩ ra khỏi thang máy, anh ta đi vào phòng tắm, cởi bỏ đồng phục bác sĩ trên người, tháo khẩu trang trên mặt xuống, trên khóe miệng lộ ra một vết sẹo dữ tợn.
Người đàn ông ném quần áo và khẩu trang vào thùng rác trong phòng tắm, đội chiếc mũ lưỡi trai đã chuẩn bị sẵn rồi mới đi ra ngoài.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh từ bên ngoài đi vào bệnh viện, lướt ngang qua người đàn ông.
Người đàn ông hạ thấp mũ, cúi đầu xuống.
Đi xa được mấy mét, Lâu Doanh chợt dừng bước: “Sao mình cảm thấy người đàn ông vừa nãy có hơi quen nhỉ?”
Bạch Phi Minh hỏi: “Người đàn ông nào cơ?”
Lâu Doanh quay đầu nhìn người đàn ông kia, người đó đi rất nhanh, chỉ còn lại một bóng lưng.
Lâu Doanh nhất thời không thể nhớ ra mình đã gặp ở đâu, đột nhiên, người đàn ông đó đi rất vội vàng, bị một đứa trẻ đang lao tới đâm phải.
Người đàn ông nghiêng người, vô thức ngẩng đầu lên, Lâu Doanh liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết sẹo trên khóe miệng người đàn ông kia.
“Đậu xanh, chó săn của Địa Sát. Phi Minh, đuổi theo.”
Người đàn ông nhìn thấy Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đuổi theo lập tức co chân chạy thật nhanh, thoắt cái đã lao ra khỏi bệnh viện.
Cửa bệnh viện lại đúng lúc mở ra đẩy vào một bệnh nhân đang cấp cứu, cửa ra vào hiện tại bị rất nhiều người vây kín. Lúc Lâu Doanh và Bạch Phi Minh chen được ra ngoài, chỉ nhìn thấy người kia đã lên xe chạy mất rồi.
“Shit!”
Lâu Doanh chửi thề một câu, lúc này dù có đuổi theo cũng không đuổi kịp nữa rồi.
Bạch Phi Minh nói: “Người của Địa sát xâm nhập bệnh viện, mục đích của bọn họ là nhắm vào đại ca Lệ sao?”
Lâu Doanh mắng: “Người của Địa sát đúng là đáng ghê tởm, chuyên gia giở trò lén lút, có ngon thì quang minh chính đại đấu tay đôi đi.”
“Đừng cứ đứng đây mắng nữa, nhanh đi xem thử tình hình của đại ca Lệ đi.”
Hai người nhanh chóng đi tới phòng bệnh của Lệ Quốc Minh, lúc này Lục Cận Phong và Lệ Quốc Minh đã trò chuyện xong. Hai người từ phòng bệnh chạy ra rồi lại trở vào, chỉ thấy Lệ Quốc Minh đang đăm chiêu nhìn vào vách tường, giống như đang mất hồn vậy.
“Cậu, cậu sao rồi? Không phải là bị Lục Cận Phong lập mưu hãm hại đó chứ?” Lâu Doanh gấp gáp lay người Lệ Quốc Minh, suýt chút đã đẩy người kia lọt xuống giường.
Lệ Quốc Minh kịp thời phản ứng: “Lâu Doanh à, cháu là con gái mà sao sức lực lại lớn vậy hả, dùng sức thêm chút nữa thì xương của cậu đều sẽ bị cháu làm rơi ra từng khúc rồi mất.”
“Hoàn hồn rồi.” Lâu Doanh thở phào nhẹ nhõm: “Cậu, vừa nãy cậu nói gì với Lục Cận Phong vậy, nói tới mức mất hồn luôn. Mặc dù Lục Cận Phong đúng là đẹp trai thật, nhưng mà cậu cũng không thể mất hồn đến vậy chứ, đây là chồng của chị đó.”
Mặt Lệ Quốc Minh tái mét, trừng Lâu Doanh một cái lại nói: “Con nhỏ này không biết lớn nhỏ, nói nhảm cái gì đấy.”
Lệ Quốc Minh vừa giận, điện tâm đồ lập tức bật lên cảnh báo, nhịp tim đập rất nhanh.
Lâu Doanh mau miệng: “Cậu, bình tĩnh bình tĩnh, hít sâu. Nếu như cậu bị cháu chọc tức chết thì tội lỗi của cháu sẽ lớn lắm.”
Lệ Quốc Minh: “…”
Hít một hơi thật sâu, Lệ Quốc Minh nhắm mắt lại, suýt chút nữa bị Lâu Doanh làm cho tức đến mức lên trời rồi.
“Sao cậu lại gặp đứa cháu gái như cháu chứ, đều là cháu gái, cháu lại khác hoàn toàn so với Tiểu Yên.”
Lâu Doanh cười: “Cậu à, cháu là do một tay cậu nuôi nấng đó, cho nên này không phải đều học từ cậu hết sao.”
Lệ Quốc Minh: “…”
Lại suýt nữa tức đến nổi lên chầu trời.
“Cậu còn muốn sống thêm vài năm nữa, thế nên cháu ít đến thăm cậu thôi, đi mà giúp chị cháu đi.” Lệ Quốc Minh ngoảnh mặt về phía khác.
“Cậu này, nếu vừa rồi không phải cháu nhìn thấy đám người của Địa Sát trà trộn vào bệnh viện, thì cũng không muốn đến đây đâu.” Lâu Doanh nói: “Dù sao cháu cũng đã nhắc cậu rồi, tự cậu bảo vệ mình cho tốt, cháu đi đây.”
Lâu Doanh báo tin xong, rồi thật sự rời khỏi.
Bạch Phi Minh nói câu: “Đại ca Lệ, chú nhớ bảo trọng.” Rồi cũng quay người rời khỏi.
Đám người Địa Sát trà trộn vào bệnh viện, tự nhiên gây ra chú ý, sau khi Tô Yên từ trong miệng Lâu Doanh biết được chuyện người Địa Sát trà trộn vào bệnh viện, mới muộn màng nhận ra, lúc đó không phải cô bị ảo giác, mà thật sự có người theo dõi cô.
Cô cảm thấy đám người Địa Sát này chưa chắc đến ám sát Lệ Quốc Minh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!