Tô Yên đổ tiền ra, một vali rồi lại một vali, trên bàn hiện tại toàn là tiền, thật sự là chất thành một núi tiền.
Trong lòng các đại lý và khách hàng chấn động, mặt biến sắc, lần lượt đứng lên.
Tô Yên thật sự có thể lấy ra được một trăm triệu?
“Đủ không?” Tô Yên khẽ liếc Tiền Thịnh Phát một cái: “Nếu như không đủ tôi lại kêu người mang đến. Phải rồi, tôi quên mất nói cho các người biết, bổn tiểu thư đây cái gì cũng thiếu, chỉ có tiền là không thiếu.”
Còn nhắc đến tiền thì cô lấy tiền đập chết bọn họ.
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên vừa bá đạo vừa ngạo mạn, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Anh thích dáng vẻ ngạo mạn và hống hách này của Tô Yên.
Lâu Doanh đứt từng đoạn ruột, đây là tiền của cô ta đó.
Mặc dù trong ngân hàng Thụy Sĩ của cô ta có mấy trăm triệu, nhưng bình thường cô ta nhìn thấy chỉ là một chuỗi số trong tài khoản. Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một trăm triệu tiền mặt trước mắt mình. Đây quả là một cảnh tượng kích thích thị giác.
Tô Yên thổi thổi tóc mái, nói: “Tôi nghĩ việc bỏ ra một trăm triệu để sàng lọc những đối tác đủ tư cách là một chuyện có lợi, hy vọng mấy người nhớ kỹ, yếu trâu còn hơn khỏe bò, việc mất đi mấy khách hàng như mấy người cũng không ảnh hưởng gì đến tôi. Nhưng nếu mấy người không phải là khách hàng của Thiên Lang, vậy mấy người sẽ phải chịu tổn thất nặng nề rồi.”
Làm ăn ấy à, phải luôn luôn tương hỗ với nhau, đó gọi là cộng sinh.
Tô Yên đã cho người điều tra, cho dù là trong tay các đại lý hay là khách hàng đều không có đối tượng nào chất lượng tốt để hợp tác, những năm gần đây, phần lớn lợi nhuận của bọn họ đều là từ việc hợp tác với Thiên Lang.
Đương nhiên, Tô Yên cũng biết, những người này không thật sự muốn chấm dứt hợp đồng, bị Lương Văn Dũng và Ngô Sở Long xúi giục, muốn tranh thủ để tối đa hóa lợi nhuận mà thôi.
Thấy Tô Yên làm thật, bọn họ liền luống cuống.
Tiền Thịnh Phát vội vàng nói: “Cô Tô, đừng kích động thế, chúng tôi đã hợp tác với Thiên Lang nhiều năm như vậy rồi đã hình thành nên sự tín nhiệm tốt đẹp lẫn nhau, sao có thể nói chấm dứt hợp đồng là chấm dứt hợp đồng chứ.”
Tô Yên cười chế nhạo: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì vừa nãy là tổng giám đốc Tiền nói rằng chỉ nghe theo Lương Văn Dũng, hai người đã hình thành nên sự tín nhiệm tốt đẹp lẫn nhau đã đạt được thỏa thuận gì cũng không liên quan đến Tô Yên tôi, cũng không liên quan đến Thiên Lang.”
Tiền Thịnh Phát mỉm cười: “Cô Tô à, tôi có thể đạt được thỏa thuận gì với Lương Văn Dũng chứ, trước kia tôi cũng bị cậu ta lừa gạt mà, không tính, không tính.”
Lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa.
Đây chính là sức hấp dẫn của tiền bạc.
Những người khác cũng nói: “Cô Tô nhiệt tình như vậy mời chúng tôi đến, đương nhiên cũng không muốn khiến cho mọi chuyện trở nên bế tắc rồi, Thiên Lang còn mấy đơn hàng bị ép giá, trong một thời gian ngắn cô không thể tìm được người mua phù hợp có đúng không?”
“Cô Tô có thể thoải mái ném ra một trăm triệu, nhưng nếu Thiên Lang liên tục lỗ vốn, e là cô Tô cũng sẽ chịu không thấu, vả lại bọn tôi cũng không phải là không có Thiên Lang thì không được.”
Vẫn còn giãy chết à.
Có khí phách.
Tô Yên gật gù: “Tôi biết, cũng không ít người trong các ông đã tiếp xúc với bên Địa Sát rồi, nếu như đã chấm dứt hợp đồng, vậy các ông có hợp tác với ai thì tôi đương nhiên sẽ không hỏi nữa. Chỉ là khuyên nhủ mọi người một câu, trước khi hợp tác với bên ngoài hãy cân nhắc phong cách làm việc của Địa sát.”
Mọi người đều bị sốc.
Không ít người trong bọn họ quả thực đã lén lút tiếp xúc với người phía bên Địa Sát, định sẽ phản bội, nếu không phải Lương Văn Dũng và Ngô Sở Long đưa ra điều kiện hấp dẫn, bọn họ cũng sẽ không do dự như vậy.
Nhưng mà chuyện này, sao Tô Yên lại biết được?
Người thủ lĩnh mới nhận chức này, xem ra không phải là một quả hồng mềm rồi.
Tối nay bọn họ vốn định thăm dò Tô Yên, xem thử Tô Yên có thể đưa ra một điều kiện tốt hơn không, nhưng mà bọn họ suy nghĩ nhiều rồi.
Tô Yên không những không đưa ra điều kiện gì, mà trái lại còn chấm dứt mọi hợp đồng.
Những lời này của Tô Yên rốt cuộc khiến họ bắt đầu hoảng sợ rồi.
Bởi bọn họ không bắt chẹt được Tô Yên, ngược lại bị Tô Yên bắt chẹt.
Tô Yên đương nhiên không phải người ăn chay, từ khi cô tiếp quản Thiên Lang thì vẫn luôn tóm lược các hợp tác qua lại của Thiên Lang.
Cũng đã ngửi ra trò mèo do dự của những khách hàng này rồi, bảo Hoàng Nam đích thân dẫn người đi điều tra.
Những tư liệu này đều là tươi ngon mới ra lò đó.
Cô tìm cách mời những người này đến đây, đương nhiên là đã chuẩn bị hết thảy rồi.
Mọi người nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm sao.
Mọi người đều những nhân vật đã lăn lộn nhiều năm trong cái vòng này, hôm nay lại bị một đứa con gái hai mươi mấy tuổi nắm quyền chủ động.
Tô Yên ngồi xuống, lại nói ra lời có tác động mạnh hơn: “Chú Nam Miêu, chuẩn bị tốt việc chấm dứt hợp đồng, à phải rồi, cũng chuẩn bị hợp đồng hợp tác với Ám Dạ chung luôn, tối nay sẽ ký hợp đồng với Ám Dạ.”
“Ám Dạ?”
Mọi người sửng sốt.
“Cô Tô, cô muốn hợp tác với Ám Dạ? Không phải những năm gần đây Thiên Lang với Ám Dạ vẫn luôn bất hòa sao?”
“Đúng vậy, bọn tôi trước đó không hề nghe được tin tức muốn hợp tác với Ám Dạ mà?”
Đừng nói lời này khiến cho những người này ngạc nhiên, mà Hoàng Nam với Lâu Doanh cũng rất kinh ngạc.
Họ sắp hợp tác với Ám Dạ từ khi nào?
Nếu không hợp tác được, không phải là tự vả mặt sao?
“Trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, mà chỉ có quyền lợi vĩnh viễn.” Tô Yên mặt không biểu cảm nói: “Quên giới thiệu với các ông, người ngồi bên cạnh tôi đây, chính là…”
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong: “Người phụ trách hợp tác với Thiên Lang do Ám Dạ phái tới, tổng giám đốc Lục.”
Mọi người đồng loạt nhìn Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong mặt không đổi sắc đẩy đẩy kính, lộ ra chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận đại diện của Ám Dạ, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Ám Dạ rất vinh dự khi có thể hợp tác với Thiên Lang.”
Ánh mắt mọi người dừng trên chiếc nhẫn, trong lòng kinh hãi không thôi.
Thật sự là người của Ám Dạ à.
Có thể có được chiếc nhẫn đại diện cho thân phận này, cho dù không phải là thủ lĩnh của Ám Dạ thì cũng là người có địa vị hết sức quan trọng trong Ám Dạ.
Khi bọn họ vừa mới tiến vào, cũng không quá chú ý tới Lục Cận Phong, chung quy thì Lục Cận Phong không có nói chuyện, mặc quần áo giản đơn, còn đem thêm mắt kính nhìn nho nhã lịch sự, không có lực sát thương nào, cũng không phải là nhân vật quan trọng của Thiên Lang, mọi người đều trực tiếp xem nhẹ anh.
Bây giờ lại nghe thấy là người của Ám Dạ, sao bọn họ không khiếp sợ được chứ.
Khi Lục Cận Phong ngẩng đầu lên tiếng, giây phút đó, khí tức trên người anh liền hoàn toàn biến đổi, một cỗ áp lực vô hình ập vào trước mặt.
Tin đồn nói rằng Thiên Lang và Ám Dạ bất hòa, nhưng bây giờ người cũng đã ngồi chung với nhau rồi, tin đồn nhảm chưa đánh đã tan.
Lục Cận Phong là người của Ám Dạ?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!