Bạc Phi Minh chỉ một thanh niên đầu trọc bên kia nói: “Người này tên là Ngô Sở Long, là con nuôi mà đại ca Lệ nhận nuôi, anh ta là người có tiếng nói cao nhất trong Thiên Lang, một nửa người đều đứng về phe anh ta, nếu đại ca Lệ ngã xuống thì anh là người có khả năng lớn nhất ngồi vào vị trí của đại ca Lệ.”
“Cậu nhận nuôi phải một tên vong ân phụ nghĩa rồi, đúng là dẫn sói vào nhà.” Tô Yên gật gật đầu nói: “Hai người này vóc dáng không tệ, đánh nhau hung mãnh, giống như dã thú, nhìn bắp thịt kia kìa, còn có đường nhân ngư kia, đẹp thật đấy, thật man.”
Lâu Doanh xụ mặt: “Chị, đây không phải là trọng điểm.”
Tô Yên ngó nghiêng nhìn hai người kia: “Cơ hội tốt như vậy, không thưởng thức một chút thì thật đáng tiếc.”
Bạch Phi Minh nói: “Đàn ông như vậy Thiên Lang có rất nhiều.”
“Tài nguyên phong phú đấy nhỉ.” Tô Yên buồn bực nói: “Tại sao hai đứa bọn em còn độc thân? Soi nhiều thịt ít, không nên.”
Lâu Doanh nhanh chóng nói: “Loại đàn ông trông oai phong khỏe mạnh nhưng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không phải hợp khẩu vị của em.”
Tô Yên nhìn Bạch Phi Minh, Bạch Phi Minh nói: “Tôi cũng không thích.”
“Hai người đúng là phí của trời.” Tô Yên ý thức được một vấn đề: “Bọn họ có nhiều người như vậy, vậy chúng ta có bao nhiêu người?”
Lâu Doanh nhìn ba người, nói: “Đều ở đây hết nè.”
Tô Yên: “…”
Đối phương có ít nhất bốn năm trăm người mà bọn họ chỉ có ba người.
“Cậu cũng thảm quá rồi, ngay cả người mình cũng không có.”
“Còn có chú.”
Hoàng Nam không biết xuất hiện từ chỗ nào: “Tiểu Yên, chú đứng về phe cháu.”
Không đợi Tô Yên mở miệng, Lâu Doanh đã mở miệng chửi bậy rồi: “Chú Nam Miêu, với cơ thể của chú không chịu nổi một quyền của Lương Văn Dũng và Ngô Sở Long, xương cốt già yếu thì vẫn nên về nhà tĩnh dưỡng đi.”
“Lâu Doanh, cháu đừng xem thường người khác, lúc chú đang ở trên giang hồ hỗn loạn này thì cô nhóc cháu còn không biết ở chỗ nào đâu.”
Tô Yên bất đắc dĩ nói: “Hai người đừng cãi nhau mà, bốn người chúng ta, ầm ĩ nội chiến còn ra thể thống gì chứ.”
Lâu Doanh và Hoàng Nam ngưng chiến.
Bạch Phi Minh nói: “Tô Yên, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Nhìn bộ dáng của bọn họ hẳn là phải đánh thêm một tiếng nữa.”
Tô Yên nghĩ ngợi hỏi: “Lương Văn Dũng và Ngô Sở Long có vợ chưa?”
“Chưa, sao thế?” Lâu Doanh đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Tô Yên âm hiểm nở nụ cười: “Ba mươi sáu kế chỉ có mỹ nhân kế là giết người không thấy máu, hai người mỗi người bắt một tên thu phục là xong rồi?”
Lâu Doanh gượng cười: “Chị, chị đúng là cái gì cũng dám nghĩ ra.”
Bạch Phi Minh hỏi: “Vậy còn cô?”
Tô Yên nói như chuyện đương nhiên: “Tôi là một người phụ nữ có thai, chẳng lẽ còn cần tôi xuất mã sao? Hai người các người là đủ rồi.”
Lâu Doanh, Bạch Phi Minh: “…”
Bạch Phi Minh nhìn Lâu Doanh: “Mình cảm thấy chị cậu không đáng tin chút nào, hay là chúng ta làm phản đi.”
Tô Yên: “…”
“Tôi vừa ngồi lên vị trí đứng đầu Thiên Lang, dù sao các người cũng nên để cho tôi ngồi ấm mông rồi làm phản chứ.”
Hoàng Nam suy nghĩ sâu xa nói: “Chú cảm thấy cách của Tô Yên cũng được đấy.”
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh phóng ánh mắt như dao về phía ông ta, trăm miệng một lời: “Vậy chú đi đi.”
“Vậy chú đi đi.”
Hoàng Nam sờ sờ cằm: “Chú là một ông già, ai mà thèm chứ.”
Quả nhiên, gần mực thì đen.
Lâu Doanh trợn mắt nói: “Chú Nam Miêu, giọng điệu nói chuyện của chú càng ngày càng giống chị cháu rồi đấy.”
Một trận gió lạnh thổi qua, Tô Yên đứng lên: “Đi thôi, còn đánh nhau như vậy cũng không phải là cách.”
Dù sao cũng không thể cứ ngồi đây nói mát được.
Tô Yên dẫn đầu, đi về phía đám người đang đánh nhau, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh mỗi người che một bên, Hoàng Nam đi phía sau.
Vừa tới gần vòng chiến, một tên tiểu lâu la không biết bị ai đá cho một cú, suýt nữa đụng trúng Tô Yên, Lâu Doanh tay mắt lanh lẹ, một cước đá văng ra, giống như đá bao cát vậy.
Tiểu lâu la: “…”
Đây là tạo nghiệt gì đấy.
Tô Yên gân giọng hét to: “Dừng tay.”
Không ai nghe, thờ ơ.
Tô Yên lại hét lên: “Dừng.”
Tất cả mọi người lao vào đánh chẳng phân biệt được địch ta.
“Chú Nam Miêu.” Tô Yên vươn tay.
Hoàng Nam đưa loa cho cô, Lâu Doanh kinh ngạc: “Cái này cũng có luôn?”
Hoàng Nam: “Vừa rồi chú tiện tay lấy ở phòng bảo vệ.”
Tô Yên hắng giọng, cầm loa hướng về bên kia: “Các vị nam sĩ dũng mãnh, dừng lại đi, nghe tôi nói hai câu.”
Không có phản ứng gì.
Tô Yên dùng đòn sát thủ: “Tôi là người đứng đầu mới của Thiên Lang, Tô Yên.”
Giọng nói vừa dứt, mấy trăm người đồng loạt nhìn về phía Tô Yên.
Chuyện Thiên Lang lập người đứng đầu mới, trên dưới Thiên Lang ai nấy đều biết nhưng mà người đứng đầu mới này, chưa ai từng gặp cả, cũng không xem là chuyện gì đáng để bận tâm, lúc này Tô Yên xuất hiện, phản ứng đầu tiên của mọi người là sao lại tìm một cô gái xinh đẹp như vậy để lãnh đạo Thiên Lang chứ?
Định nghĩa của đàn ông với người phụ nữ xinh đẹp chính là bình hoa,
Thấy mọi người đều nhìn lại, Tô Yên buồn bực hỏi: “Các người đều muốn ngồi vị trí đứng đầu này, vậy cũng nên tìm đúng người chứ, bây giờ tôi ngồi ở vị trí này, sao các người lại tự đánh nhau chứ?”
Tên đầu trọc Ngô Sở Long bước lên phía trước, đánh giá Tô Yên một phen, giọng nói đầy vẻ khinh thường: “Sao cha nuôi là để một người phụ nữ tới quản lý Thiên Lang chứ thực sự là bệnh đến hồ đồ rồi, một người phụ nữ thì có thể làm nên trò trống gì chứ.”
Tô Yên rất coi thường những người đàn ông xem thường phụ nữ, cười lạnh tức giận nói: “Phụ nữ có thể làm gì sao? Phụ nữ có thể sinh anh ra đấy, không có phụ nữ, thì anh chịu từ trong khe đá ra hả.”
Hai mắt Lâu Doanh sáng lên: “Chị, mắng hay lắm.”
Ngô Sở Long thẹn quá hóa giận, chỉ tay vào Tô Yên nói: “Cô thử nói thêm một câu nữa xem.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!