Tô Yên lại cảm thấy xót xa.
Con trai lớn mới có năm tuổi, còn ở độ tuổi vẫy vùng trong vòng tay của cha mẹ, Tô Yên đang suy nghĩ rốt cuộc là cô đưa Hạ Phi đi huấn luyện có đúng đắn hay không?
Sau khi thăm Trần Tố Anh, Lục Cận Phong trực tiếp đi đến phòng bệnh của Tô Yên, công ty có việc gì gì đó đều chỉ là cái cớ mà thôi.
Vào buổi trưa khi Lưu Tuyết Lam đến bệnh viện thăm Tô Yên, nhân tiện đưa Hạ Vũ Mặc về.
Lục Cận Phong đã ở cùng Tô Yên cả ngày, hơn sáu giờ chiều, anh do dự nói: “Yên Yên, anh xin em một chuyện, hi vọng em sẽ chấp thuận.”
Nghiêm túc như vậy à?
Chắc chắn là một cái gì đó rất khó khăn.
Tô Yên khoanh chân ngồi ở trên giường, trên tay vẫn ăn không ngừng: “Nói!”
“Nhã Đan mời anh ăn tối ở nhà hàng Tân Nguyệt lúc tám giờ.” Lục Cận Phong báo cáo rõ ràng với Tô Yên còn bổ sung thêm: “Hôm nay là sinh nhật của cô ấy.”
Tô Yên trừng to hai mắt: “Chúc mừng sinh nhật cho bạn gái cũ sao? Lục Cận Phong, chuyện này vậy mà anh còn dám mặt dày đến xin em à? Em không cho phép.”
“Yên Yên, xin em hãy tin anh, trong lòng của anh rất từ chối đấy.” Lục Cận Phong tỏ rõ thái độ của mình.
Tô Yên nhàn nhạt cười một tiếng: “Cơ thể của anh lại rất thành thật.”
“Nhã Đan chúc mừng sinh nhật, cho dù có là bạn bè bình thường, thì cũng không tiện từ chối. Vạn Nhất và Lục Minh Khánh cũng sẽ đi.” Lục Cận Phong thực sự rất khó xử.
Tô Yên liếc Lục Cận Phong, suy nghĩ một chút, hào phóng nói: “Vậy thì đi đi.”
Lục Cận Phong kinh ngạc: “Em đồng ý rồi?”
“Đồng ý, nhân tiện thay em đưa món quà này cho cô Tần.”
Lục Cận Phong có một dự cảm không tốt: “Quà gì?”
Tô Yên nhếch môi cười: “Đây là bí mật giữa phụ nữ. Mà này, anh đã bắt được người định giết em ở Biệt Viện Tiểu Trù chưa?”
“Đã xử lý rồi.”
“Lại là hồng nhan tri kỷ của anh nữa à?”
“Yên Yên, anh nói anh không quen, em có tin không?” Lục Cận Phong nói sự thật, anh thật sự không biết.
“Tin.” Tô Yên thở phào nhẹ nhõm: “Đã bắt được người rồi thì chuyện này cũng quên đi.”
Từ đầu đến cuối nó đều là một quả bom hẹn giờ, bây giờ đã diệt trừ rồi, trong lòng cô cũng cảm thấy thanh thản hơn.
Trước đây cô vẫn luôn cho rằng Hồ Ly của Địa Sát chính là Tần Nhã Đan, nhưng bây giờ xem ra thật sự là cô đã hiểu lầm rồi.
Có lẽ là cô đã quá nhạy cảm.
Lục Cận Phong không nói cụ thể cho Tô Yên biết, hiện tại Tô Yên cần phải dưỡng thai thật tốt, anh sẽ không để cho Tô Yên phải nhọc lòng vì những chuyện khác nữa.
Sau khi Lục Cận Phong rời đi, Tô Yên một mình ở trong bệnh viện, Lục Cận Phong đã bố trí người canh giữ ở trước cửa phòng bệnh.
Màn đêm buông xuống.
Tô Yên hào phóng bảo Lục Cận Phong đi, nhưng lần này trong lòng lại không khỏi phiền muộn, đàn ông không biết những tâm tư đó của phụ nữ, cô là phụ nữ, cô biết rõ Tần Nhã Đan mời Lục Cận Phong đi ăn cơm, bữa ăn này e rằng không có dễ nuốt như vậy, nhưng cô không thể không cho anh đi.
Cô phải tin Lục Cận Phong.
Đêm càng ngày càng khuya.
Tô Yên buồn ngủ nên cô tính đi nghỉ ngơi, không đợi tin của Lục Cận Phong.
Ngủ một giấc, khi Tô Yên tỉnh lại đã là nửa đêm.
Tô Yên liếc nhìn thời gian, đã là ba giờ sáng.
Cô cũng không còn buồn ngủ nữa rồi.
Tô Yên nhắn cho Lục Cận Phong: “Ngủ không được…”
Tin nhắn viết được nửa chừng, cô lại xóa đi mất.
Làm người, thì cũng không thể quá đạo đức giả.
Tô Yên đặt điện thoại xuống, vừa định đi ngủ thì tiếng báo tin nhắn điện thoại vang lên.
Một số không quen đã gửi vài bức ảnh HD đến, trong ảnh là Tần Nhã Đan và Lục Cận Phong đang ngủ trên giường cùng nhau.
Trong lòng Tô Yên sửng sốt, lần này không còn là âm thanh video như lần trước nữa, mà là lần này là ảnh thật có độ sắc nét cao.
Tần Nhã Đan đang rúc vào lòng của Lục Cận Phong, hai người nằm trên cùng một chiếc giường, Lục Cận Phong dường như đã ngủ say sau khi uống quá nhiều.
Khi nhìn thấy bức ảnh lửa giận của Tô Yên bùng lên.
Toàn thân lạnh toát và run rẩy.
Sự tin tưởng của cô dành cho Lục Cận Phong đã bị phản bội rồi.
Ngay cả khi cô đã chuẩn bị tinh thần, Tô Yên cũng không thể chịu đựng được chuyện đang xảy ra.
Cô nhấc chăn lên, lập tức mặc ngay quần áo vào, động tác dứt khoát nhanh nhẹn.
Tô Yên thậm chí còn không có ngồi trên xe lăn, cô cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
Hai anh em Vệ Long Vệ Hải phụ trách an toàn của Tô Yên đứng ở ngoài cửa, thấy nửa đêm Tô Yên muốn đi ra ngoài, lập tức lấy lại tinh thần.
“Cô Tô, muộn như vậy rồi, cô muốn đi đâu thế?”
“Nhà hàng Tân Nguyệt.” Mặt Tô Yên không chút cảm xúc, giọng điệu rất lạnh, điệu bộ tốt nhất là không nên đụng vào tôi, lạnh giọng nói: “Hai người lái xe đi.”
Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, Vệ Long nói: “Cô Tô, muộn quá rồi, nhà hàng cũng đã đóng cửa rồi, nếu cô Tô đói tôi lập tức sẽ bảo người mang đồ ăn đến đây ngay.”
“Đừng nói nhảm nữa, đi lái xe đi.” Trong lòng Tô Yên đang kìm nén sự tức giận.
Anh em Vệ Long Vệ Hải không dám nói nhảm nữa, đây là người phụ nữ mà đại ca Lục nâng niu trong lòng bàn tay, là nữ chủ nhân của tập đoàn Lục Thị, là nữ chủ nhân của của Ám Dạ, bọn họ không thể đắc tội đến được.
Qua bức ảnh có thể nhận thấy Lục Cận Phong và Tần Nhã Đan đang ở trong khách sạn.
Cạnh nhà hàng Tân Nguyệt có một khách sạn lớn Châu Tế, trong ảnh, cô còn phát hiện trong phòng có một chiếc khăn có in dòng chữ Khách sạn Châu Tế.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!