Tô Yên làm ra vẻ buồn rầu, nói: “Kỹ thuật đánh của cô tốt như vậy, con cũng muốn ù, nhưng mà ù không nổi.”
An Hinh biêt Tô Yên đang muốn kéo gần quan hệ với mẹ chồng tương lai, rất thức thời nói: “Đúng đó, cô Trần, trình độ của cô cũng có thể đi tham gia thi đấu được rồi, tiền trong túi con cũng sắp thua sạch rồi.”
Lý Văn thừa cơ tăng độ hảo cảm: “Thua thì tính cho anh.”
An Hinh trợn dọc Lý Văn một cái, bốn người tiếp tục.
Tần Nhã Đan đến thăm Trần Tố Anh sớm, nhưng không tìm thấy người trong phòng bệnh. Khi nhìn thấy Trần Tố Anh và mấy ngời Tô Yên đang đánh mạt chược, tiếng cười không dứt, sắt mặt Tần Nhã Đan vô cùng khó coi.
Tần Nhã Đan rất nhanh đã thu liễm cảm xúc, mỉm cười đi vào: “Bác gái, thì ra bác đang ở đây. Cô Tô, nghe nói cô đã mổ viêm ruột thừa, bây giờ đã khỏe hơn chưa?”
An Hinh và Lý Văn đồng loạt nhìn về phía Tô Yên.
Viêm ruột thừa?
Tô Yên cũng suýt nữa bị ba chữ viêm ruột thừa làm sặc.
Nguy cơ xảy thai nhập viện biến thành viêm ruột thừa.
Trần Tố Anh quay đầu nhìn về phía Tô Yên: “Tiểu Yên, thì ra con đã mổ ruột thừa à.”
Tô Yên cười gượng: “Dạ đúng ạ, ruột thừa cắt sớm hay muộn, rồi cũng phải cắt thôi, vừa vặn cắt đi rồi cũng nhẹ nhõm hơn chút, đỡ phải thấp tha thấp thỏm.”
Nếu Tần Nhã Đan đã hỏi vậy, Tô Yên lập tức đoán ra, khẳng định là kiệt tác của Lục Cận Phong.
Lý Văn và An Hinh nhịn cười, bọn họ muốn cười nhưng không dám cười.
Trần Tố Anh quan tâm nói: “Vậy con phải chú ý ăn uống, ăn đồ ăn thanh đạm một chút. Cắt ruột thừa cũng không phải vấn đề gì lớn, lúc trước cô cũng đã từng cắt.”
Tô Yên nói: “Vậy sao, bị viêm ruột thừa thật sự quá khó chịu.”
“Cắt xong là tốt rồi.” Trần Tố Anh vừa đánh bài, vừa nói: “Tiểu Văn, đến lượt con rồi. Bát văn, các con có muốn không?”
An Hinh giơ tay: “Con muốn. Phỗng, tam vạn, mọi người ai muốn không.”
“Mình phỗng.” Tô Yên phỗng bài, đánh ra một lá bài trong tay mình: “Nhị sách.”
Hạ Vũ Mặc ngồi bên cạnh nhìn bài: “…”
Tặng tiền như vậy cũng quá lộ liễu rồi đi.
Trần Tố Anh vui mừng nói: “Nhị sách, cô lại ù rồi, ù toàn hàng thêm một đôi.”
Tô Yên dựng ngón tay cái: “Cô ơi, cô đúng là lợi hại.”
“Nhường rồi, nhường rồi.” Trần Tố Anh vẫn biết khiêm tốn.
Mấy người đánh bài, hoàn toàn gạt Tần Nhã Đan qua một bên. Có mấy lần Tần Nhã Đan muốn nói chuyện, nhưng lại không chen vào được, đều bị An Hinh và Lý Văn trực tiếp chuyển chủ đề, hoặc là thả một lá bài để cho Trần Tố Anh ù bài hoặc phỗng bài.
Trần Tố Anh đánh đến vui vẻ, Hạ Vũ Mặc lại đứng bên cạnh gọi bà ơi, bà hỡi, bà nào còn quan tâm đến Tần Nhã Đan nữa.
Lại đánh thêm một ván, Tần Nhã Đan nhíu mày: “Bác gái, bác sĩ đã dặn bác phải nghỉ ngơi nhiều hơn, não của bác đã bị thương nặng, không thể dùng não quá độ.”
Đánh mạt chược cũng phải suy nghĩ nhiều.
Trần Tố Anh đang đánh hăng, nào nghe lọt nổi.
Tô Yên nói: “Sử dụng não thích hợp, có lợi cho sức khỏe thân thể.”
“Đúng, Tiểu Tô nói đúng.” Trần Tố Anh cười nói: “Đánh mạt chược thì làm gì sẽ dùng não quá độ. Não cô bị thương, quên mất không ít chuyện, cũng không phải là não thật sự hỏng rồi.”
Ai dám nói não của Trần Tố Anh bị hỏng.
Lượt tiếp theo lại tiếp diễn. Lúc Lục Cận Phong và Vạn Nhất đến, nhìn thấy mấy người Tô Yên dẫn Trần Tố Anh đánh mạt chược trong phòng, nói chuyện náo nhiệt, đi trên hành lang còn nghe thấy tiếng cười của Trần Tố Anh: “Ù khản khản.”
Vạn Nhất đi vào rồi lại lui ra, nhìn biển treo trên cửa phòng bệnh: “Không có đi sai mà, em còn tưởng là đi vào phòng mạt chược chứ.”
Vạn Nhất không thể không phục Tô Yên, chuyển cả bàn mạt chược vào phòng bệnh luôn.
Lục Cận Phong thấy Tô Yên ngồi trên xe lăn đánh bài với mấy người, sắc mặt tối lại.
Trần Tố Anh thấy Lục Cận Phong đã đến, mỉm cười vẫy tay: “Con trai, con đến rồi. Hôm nay vận may của mẹ không tệ, con xem, thắng được không ít rồi này.”
“Hôm nay đánh đến đây thôi, thu dọn đi.” Khuôn mặt sa sầm của Lục Cận Phong vẫn rất đáng sợ.
“Mới vậy đã không đánh nữa à?” Trần Tố Anh còn muốn đánh tiếp: “Con trai, để mẹ đánh thêm mấy vòng nữa đi. Hôm nay hiếm lắm Tiểu Yên mới gọi bạn bè vào đánh mạt chược với mẹ, cược ít mà vui vẻ. Động não nhiều hơn chút, nói không chừng mẹ có thể nhớ ra chuyện lúc trước.”
“Không được.” Lục Cận Phong không thèm nể mặt mẹ ruột của mình: “Cơ thể của Yên Yên không tốt, không thể ngồi quá lâu.”
Trần Tố Anh: “…”
Nói cả buổi trời, người mà Lục Cận Phong lo lắng không phải là Trần Tố Anh, mà là Tô Yên.
Tự mình đa tình rồi.
Yên Yên?
Cách xưng hô thận mật thế.
Tô Yên cười nói: “Cô, hay là ngày khác lại đánh tiếp, dù sao bây giờ hai chúng ta cũng là bạn cùng bệnh viện, cũng không thể lập tức xuất viện.”
Ngồi lâu, lưng Tô Yên cũng bắt đầu có hơi đau.
“Vậy được rồi.” Trần Tố Anh vẫn rất nghe lời con trai mình. Thấy sắc mặt Lục Cận Phong khó coi, cũng không dám tiếp tục đánh bài nữa: “Hôm nay thắng được nhiều như vậy, ngày nào đó xuất viện rồi, Tiểu Tô, cô mời ba con đi ăn.”
Phẩm chất đánh bài của Trần Tố Anh cũng không tệ.
“Dạ được.” Tô Yên nở nụ cười: “Cô muốn đi dạo phố hay đánh bài, đi ăn, con đều có thể.”
Trần Tố Anh cũng cười: “Tiểu Tô, con thật là làm người ta yêu thích. Ai mà cưới được con, thật sự là phúc mấy đời tích góp.”
Trần Tố Anh nói ra lời này, đã làm cho tất cả những người có mặt trong phòng bệnh đều hết sức ăn ý nhìn về phía Lục Cận Phong.
Chỉ có mình sắc mặt của Tần Nhã Đan là vô cùng khó coi.
Lục Cận Phong lên tiếng: “Nhã Đan, em đưa mẹ anh về phòng trước đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!