Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

“Thông tin bị người khác cướp, đó là do các chú không có năng lực.” Lâu Doanh tránh đường, chân sau dẫm lên trên chiếc ghế, khẩu súng trong tay xoay quanh ngón trỏ, không chút để ý cười: “Không sợ chết, thì cứ việc đi vào.”

Hoàng Nam nhìn người bên cạnh một cái, người nọ dám bước lên hai bước, thì một viên đạn đã bắn vào chân anh ta, ngăn anh ta tới gần.

Lâu Doanh cười lạnh thổi hơi nước trên nòng súng: “Thật đúng là không sợ chết.”

Hoàng Nam nổi giận: “Lâu Doanh, làm sao cháu có thể xuống tay với người nhà mình.”

Tô Yên ở trong phòng nghe được âm thanh ồn ào ở bên ngoài, cô từ trong cửa sổ nhìn ra, mọi người trong sân đều cầm súng, trong lòng có chút lo lắng: “Hạ Vũ Mặc, con ở trong phòng đợi, mẹ đi ra ngoài xem thử.”

“Mẹ, nguy hiểm.” Hạ Vũ Mặc không cho Tô Yên ra ngoài.

“Không có việc gì cả, mẹ ra xem thử.”

“Vậy thì con cũng đi.”

“Không được.” Thái độ Tô Yên vô cùng kiên quyết, bắt Hạ Vũ Mặc phải ở trong phòng.

Gần đây Hoàng Nam cũng không vừa ý Lâu Doanh, hành vi rất kỳ quái, ngang ngược, thế nhưng Lâu Doanh được mệnh danh là tay súng thần, ông ấy cũng không dám tùy tiện tiến lên.

Hai bên giằng co chưa xong, đột nhiên lúc này cửa mở ra.

Tô Yên đi tới, ánh trăng lành lạnh chiếu vào trên người cô, giống như được bao quanh bởi một lớp voan mỏng.

Gió đêm kéo tới, tóc dài khẽ bay, tay áo lất phất,

Trong lúc nhất thời, Hoàng Nam nhìn đến mất hồn, trong mắt đầy si mê, theo bản năng thốt ra: “Duyên Nhi.”
Hành động của Hoàng Nam, khiến người ta không hiểu ra sao.

Lâu Doanh che trước mặt Tô Doanh: “Chú Nam Miêu, thu hồi tròng mắt của chú lại, nhìn cái gì chứ, cũng đã nhiều tuổi như vậy rồi, chú còn dám nhìn chị cháu, tin cháu móc mắt chú ra không.”

Hoàng Nam hồi phục tinh thần, nghiêng đầu nhìn Tô Yên, trong miệng vẫn còn thì thầm: “Quá giống, quá giống.”

Tô Yên nghe cũng không hiểu, tiến lên hai bước, thái độ rất đàng hoàng: “Vị này là chú Nam Miêu đúng không, tôi là Tô Yên, vô tình mạo phạm mọi người, tôi cũng không phải là cái gì mà mật thám cả, tôi chỉ muốn đến nơi mà mẹ tôi từng sinh sống thôi.”

Hoàng Nam vội vàng hỏi: “Mẹ của cô tên là gì? Có phải tên là Lệ Uyển không?”

Tên này, Tô Yên chưa bao giờ nghe, đang định lắc đầu, Lâu Doanh nói ở bên tai cô: “Dì út thực sự tên là Lệ Uyển, chị nói đi.”

Tô Yên bừng tỉnh ngộ, mẹ là người của Thiên Lang, bà ấy tới Đế Đô kết hôn với Tô Đình Nghiêm, trải qua cuộc sống của người bình thường, chắc chắn không thể dùng lại cái tên Lệ Uyển kia.

Tô Yên nhìn vào cặp mắt tràn đầy mong đợi của Hoàng Nam, gật đầu: “Đúng, tên của mẹ tôi là Lệ Uyển.”

Vừa dứt lời, Hoàng Nam nghiêng người đi, hai hàng nước mắt rơi xuống.

Tô yên và Lâu Doanh đều rất kinh ngạc.

Lâu Doanh lắm lời mà nói một câu: “Chú Nam Miêu, đừng nói là chú đã từng thầm mến dì út đấy nhé.”

Vừa nãy Hoàng Nam nhìn ánh mắt của Tô Yên, hoàn toàn là ánh mắt của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, si mê, hâm mộ.

Hoàng Nam lại liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, không hề trả lời Lâu Doanh, nói với người mà ông ấy dẫn đến: “Tất mọi người về đi, về ngủ sớm một chút, không có việc gì đâu.”

Mọi người rất nghi ngờ, nhưng mà vẫn rất nghe lời Hoàng Nam, tất cả mọi người trong sân ai về nhà nấy, người trong sân đi sạch sẽ.

Lâu Doanh buồn bực: “Thế đã đi rồi? Chị, sức hấp dẫ của chị ghê gớm thật, mới xuất hiện một cái, chú Nam Miêu đã rút lui.”

“Chuyện gì xảy ra?” Tô Yên hỏi: “Cái người gọi là chú Nam Miêu này, là ai?”

“Chú Nam Miêu, tên thật là Hoàng Nam, là người phụ trách bộ phận xử phạt, ông ấy là người kỳ cựu của Thiên Lang, một mực theo Thiên Lang từ khi mới bắt đầu thành lập, rất nóng nảy, có vài lần chú điều ông ấy đến trụ sở chính, ông ấy nhất quyết ở lại cái phân bộ này, nơi này là nơi mà tất cả người nhà của những anh em đã hi sinh của Thiên Lang ở.”

Lâu Doanh nói: “Chú Nam Miêu và cậu dường như có mâu thuẫn, dù sao ông ấy cũng không thích nhìn thấy em, em kính ông ấy là bậc cha chú nên mới gọi ông ấy một tiếng chú.”

Thảo nào, vừa rồi Tô Yên nhìn thấy đều có già trẻ gái trai, hơn nữa phong cảnh trong trấn nhỏ này không tồi, mỗi người đều rất mộc mạc, một chút cũng không giống người gây hỗn loạn.

Lâu Doanh tổng kết một câu: “Đơn giản mà nói, chú Nam Miêu chính là làm hậu cần.”

Những lời tổng kết này rất chính xác.

Bạch Phi Minh nói: “Lâu Doanh, thời gian không còn sớm nữa, tốt nhất vẫn nên để cho chị của cậu nghỉ ngơi trước, có chuyện gì thì ngày mai lại nói tiếp.”

“Đúng vậy.” Lâu Doanh vội vàng nói: “Chị, chị và Tiểu Vũ nghỉ ngơi trước, hai người ở trên lầu, em và Phi Minh ở dưới lầu, hai người yên tâm đi ngủ.”

Thực sự đã khuya rồi, đã gần mười giờ đêm.

Tô yên dẫn Hạ Vũ Mặc về phòng nghỉ ngơi, báo cho Lục Cận Phong một tin bình an, còn chuyện mang thai, cô tạm thời chưa nói.

Tô Yến muốn tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của Lục Cận Phong sau khi biết được tin mừng này, chia sẻ niềm vui.

Hạ Vũ Mặc rửa mặt xong xuôi, nằm vào trong chăn: “Mẹ, con làm ấm chăn cho mẹ trước, mẹ sẽ vào chăn sau.”

“Tiểu Vũ thật hiểu chuyện.” Trong lòng Tô Yên ấm áp: “Tiểu Vũ à, con có từng giận mẹ hay không, mẹ đáng trách, để con và anh trai ở trại mồ côi lớn lên, không hề có mẹ ở bên cạnh, các con nhất định đã phải chịu khổ không ít.”

Đối với chuyện này, Tô Yên vẫn luôn luôn thấy áy náy, nhưng mà bình thường không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Cũng là ông trời có mắt, đưa Tiểu Vũ đến bên cạnh cô, nếu như lúc trước không gặp được Tiểu Vũ, Tiểu Vũ rời khỏi trại mồ côi sẽ có cảnh ngộ như thế nào?

Hạ Vũ Mặc lắc đầu: “Mẹ, đừng tự trách mình nữa, con và anh trai không giận mẹ một chút nào hết, thực ra ở trại mồ côi con và anh trai cũng đã từng rất vui vẻ, chẳng qua là, viện trưởng bọn họ sẽ không vui vẻ như vậy.”

“Hả? Nói mẹ nghe một chút.” Tô Yên nghĩ đến đứa trẻ thông minh Hạ Vũ Mặc này, vô cùng thích chơi những trò chơi khăm, vẫn rất tò mò về cuộc sống của Hạ Vũ Mặc ở trong trại mồ côi. . ngôn tình ngược

Trước đây Hạ Vũ Mặc cũng từng đề cập qua một chút, nhưng cũng không nói quá nhiều.

Hạ Vũ Mặc ngồi dậy, bọc chăn, bắt đầu kể cho Tô Yên về những ngày ở trại mồ côi: “Viện trưởng rất xấu xa, còn rất đẹp, có một lần, con bắt một con rắn, lén đặt ở trên giường của viện trưởng, viện trưởng đang nằm bị dọa đến mức hôn mê bất tỉnh, được xe cứu thương đưa đi.”

“Còn có một lần, viện trưởng không cho con và anh trai ăn cơm, bắt chúng con nhịn đói từ sáng đến tối…”

Sau này Hạ Vũ Mặc đã đi tiểu ngay trong chén nước của viện trưởng, cho đến bây giờ cũng không ai biết là người nào đã làm điều đó.

Nhân viên trong trại mồ côi thường quát mắng các bạn nhỏ, thậm chí đánh chửi, Hạ Vũ Mặc cũng biết ra tay ủng hộ chính nghĩa, lấy keo bôi vào trên ghế, hoặc là thả con sâu róm vào trong đồ ăn của nhân viên, những chuyện này đều thường xuyên xảy ra.

Nếu như Hạ Vũ Mặc bị bắt được thì sẽ bị đánh, Hạ Phi cũng đến giúp, nhưng hai đứa chẳng qua cũng chỉ là con nít, cho dù là ầm ĩ thế nào, cũng chỉ có thể chịu thiệt, không thể không bị đánh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!