Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

 

Lục Cận Phong đưa mặt lại gần cô: “Yên Yên, có phải là em đã quên mất còn phải làm chuyện gì rồi không?”

Ám chỉ này cũng không nên quá rõ ràng.

Tô Yên mỉm cười, kiễng chân hôn lên má Lục Cận Phong: “Được chưa.”

Mới sáng sớm đã rắc cơm chó, không sợ sẽ lại khiến cho Tần Nhã Đan hoa mắt sao?

Tần Nhã Đan nhìn thấy cảnh này, trên mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, vẻ mặt buồn bã nhìn qua chỗ khác.

Lục Cận Phong được hôn một cái, trong lòng rất vui, dặn dò: “Đi đường cẩn thận.”

“Lắm chuyện, cha em còn không càm ràm nhiều như anh.” Tô Yên vẫy tay: “Đi nha.”

Bóng lưng của Tô Yên vô cùng đẹp, Lục Cận Phong đứng ở cửa nhìn theo, trong ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng.

Đợi khi Tô Yên rời đi, Lục Cận Phong mới đi tới phòng ăn, nhìn lướt qua bữa sáng ở trên bàn, nói: “Sau này những việc như vậy giao hết cho người giúp việc, cơ thể của em không được khỏe, đừng có làm nhiều việc nặng.”

“Ngồi không cũng chẳng có việc gì làm, làm mấy thứ này cũng không mệt lắm.” Tần Nhã Đan cười nhẹ nói: “Đã rất lâu em không nấu cho anh một bữa cơm rồi, chỉ là muốn nấu cho anh một bữa thôi.”

“Ừm.”

Lục Cận Phong ngồi xuống ăn sáng, dáng vẻ ngồi ăn của anh, vừa thanh lịch vừa nhã nhặn, nhìn cực kỳ đẹp mắt.

Nhìn cảnh này Tần Nhã Đan có chút say mê, Lục Cận Phong giống như là đứa con cưng của ông trời vậy, là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong tất cả những người đàn ông cô ta từng thấy.

“Cận Phong, anh và cô Tô, quen nhau bao lâu rồi?” Tần Nhã Đan biết rõ mà vẫn cố hỏi, cô ta đã sớm điều tra về chuyện giữa Tô Yên và Lục Cận Phong rồi, cũng hỏi qua rồi.

Lục Cận Phong nói: “Hơn nửa năm rồi.”

“Em có thể nhìn ra, anh rất thích cô ấy.” Tần Nhã Đan nói có chút chua xót: “Tính cách của cô Tô hòa đồng, lại rất hài hước dí dỏm, ấm áp giống như một mặt trời nhỏ vậy, cũng làm cho anh trở nên ấm áp hơn trước kia rồi.”

Lục Cận Phong dừng động tác của tay lại, nhắc tới Tô Yên, khóe miệng của anh cũng vô thức mà lên tiếng: “Vậy sao? Thỉnh thoảng Yên Yên cũng thông minh một cách kỳ lạ, cũng hay tức giận, nhưng cũng rất đáng yêu, sau khi gặp cô ấy, cuộc sống của anh mới có thêm nhiều màu sắc.”

Đánh giá cao như vậy, trong lòng Tần Nhã Đan không thể không ghen tị, cô ta ghen tị, ghen tị điên cuồng.

Nhưng ghen tị thì cũng đâu làm được gì?

Cô ta hiểu rõ Lục Cận Phong, anh là một người cực kỳ thích bảo vệ người khác, nếu ai dám động đến Tô Yên, sợ là xương cốt của người đó sẽ bị bóp thành tro mất.

Tần Nhã Đan mỉm cười: “Cô Tô thật sự rất thú vị, có cô ấy ở bên cạnh anh, em cũng yên tâm rồi.”

Nhà hàng Thư Ngữ Trà.

Lâm Doanh và Bạch Phi Minh tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, gọi sẵn đồ ăn ngồi chờ Tô Yên.

Khoảng mười phút sau, Tô Yên đến.

“Chị, ở đây.” Lâm Doanh ra sức vẫy tay, chỉ sợ Tô Yên không nhìn thấy.

Tô Yên thận trọng liếc nhìn xung quanh, rồi đi tới.

Lâm Doanh phàn nàn: “Chị, sao chị lại đeo cái kính râm xấu thế này.”

“Không phải em nói có người định giết chị sao, chị phải ngụy trang chứ, lỡ như đối phương biết được em là người không đáng tin cậy, rồi lại thuê thêm sát thủ khác thì sao.”

Lâm Doanh búng tay một cái, bừng tỉnh ngộ: “Đúng là cao nhân nhìn xa trông rộng.”

Tô Yên tháo kính râm xuống, chú ý tới Bạch Phi Minh ở bên cạnh Lâm Doanh.

Lâm Doanh giới thiệu: “Chị, đây là đồng nghiệp tốt nhất của em, cũng là một người bạn, Bạch Phi Minh, chị gọi cô ấy là Phi Minh được rồi.”

Tô Yên nhìn chằm chằm vào Bạch Phi Minh, có chút say mê: “Lâm Doanh à, nhan sắc của sát thủ Thiên Lang bọn em cũng quá cao rồi đấy, chị còn tưởng sát thủ đều phải vừa to vừa thô, còn rất hung dữ độc ác nữa.”

Một Bạch Phi Minh nhìn như là một Loli như vậy, ai mà nghĩ là một sát thủ chứ.

Lâm Doanh rất tự hào giải thích cho Tô Yên hiểu: “Sắc đẹp mới là một vũ khí sắc bén nhất, nếu như không có ngoại hình đẹp, thì sao có thể sống trong thế giới sát thủ được, giống như khi đi trộm tài liệu mật, đi làm gián điệp trong vùng của kẻ địch, có thể dùng khuôn mặt này để thông qua rồi.”

Vì vậy tại sao lại nói là trên đầu chữ sắc lại có một lưỡi dao chứ, người xưa thật sự không lừa chúng ta mà.

“Trở lại vấn đề.” Tô Yên hỏi: “Người muốn mua mạng của chị, có phải là Địa Sát không?”

Trên đường tới đây, Tô Yên đã suy nghĩ rất kỹ, lúc trước hồ ly của Địa Sát tới ám sát cô, nhưng không thành công, Địa Sát là bị tình nghi nhiều nhất.

Lâm Doanh nhìn Tô Yên bằng con mắt sùng bái: “Chị, não chị làm bằng gì vậy, sao lại thông minh như vậy, chị đoán đúng rồi đó, chính là người của Địa Sát, khả năng cao một trăm phần trăm chính là hồ ly, lúc bọn em nhận đơn, đối phương dùng tên nặc danh, nhưng Thiên Lang bọn em có một bộ phận phân tích thông tin của riêng mình, sàng lọc ra một số đơn.”

“Không cần dùng não, dùng đầu ngón chân thôi cũng nghĩ ra được, lúc trước em đã đánh bại cô ta, cô ta đương nhiên sẽ bỏ tiền thuê em để giết chị, một mũi tên trúng hai đích mà.” Tô Yên cười nói: “Chiêu này cũng thật thâm độc.”

Lâm Doanh cười nham hiểm: “Cho nên em tính ăn luôn số tiền này rồi, tiền dâng tới cửa mà, tại sao lại không lấy chứ.”

Tô Yên giơ lên năm ngón tay: “Năm mươi năm mươi.”

Lâm Doanh: “…”

“Chị, chiếc vòng trên tay chị giá cũng phải mấy ngàn vạn nhỉ, chị giàu như vậy…”

“Bốn mươi sáu mươi.”

“Chị…”

“Ba mươi bảy mươi.”

Lâm Doanh nhanh chóng nắm lấy bàn tay của Tô Yên, đau lòng nói: “Chốt chốt.”

Tô Yên cười, Lâm Doanh thở phào nhẹ nhõm: “Chị, chị đúng là đồ keo kiệt, em không chịu, bữa này chị mời đi.”

“Không phải là em mời chị ra ăn sáng sao?”

Lâm Doanh: “…”

Lâm Doanh ngồi phịch xuống ghế, tiện tay lấy một cái gối để ôm: “Em chợp mắt một chút, hai người ăn đi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!