“Tức giận công tâm.” Xa Thành Nghị nói: “Nói một cách đơn giản, là bị tức xỉu.”
Tức xỉu?
Tô Yên và Lục Cận Phong ngẩn ra.
Xa Thành Nghị liếc nhìn hai người một cách thâm ý, trêu chọc: “Lần sau tiếng động nhỏ chút, người có bệnh tim không chịu nổi đâu.”
Tô Yên: “…”
Thật oan uổng.
Hai người có làm gì trong phòng đâu chứ.
Lục Cận Phong nói với Xa Thành Nghị: “Bế người về phòng trước đi.”
Xa Thành Nghị vội vàng lui lại một bước, nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, cậu tự bế đi.”
Xa Thành Nghị cũng đã ba mươi mấy rồi, vẫn luôn độc thân, đừng nói là tìm bạn gái, ngày cả tay của con gái cũng chưa từng sờ bao giờ, ngoài bệnh nhân nữ ra. Vạn Nhất thường hay trêu chọc, có phải là anh ta thích con trai không.
Dần dà, trên đảo còn có tin đồn là Xa Thành Nghị thích con trai, Xa Thành Nghị cũng không giải thích, bây giờ tất cả người trong Ám Dạ đều ngầm thừa nhận Xa Thành Nghị thích con trai, không thích con gái.
Lục Cận Phong đặt tay lên người Tô Yên: “Tôi là một người đã có bạn gái, không thích hợp.”
Hai người đẩy qua đẩy lại, đúng lúc Hạ Vũ cũng vừa mới trở về.
Hai người hai miệng một lời: “Hạ Vũ, qua đây.”
“Đại ca, anh Xa.” Trong lòng Hạ Vũ có chút vui vẻ, hớn hở đi qua.
Xa Thành Nghị chỉ xuống đất: “Bế người vào trong phòng.”
“Vâng.” Hạ Vũ cũng không nhìn mặt người ta, đã trực tiếp bế lên rồi.
Lục Cận Phong nói: “Quẹo trái, phòng thứ hai.”
“Vâng.”
Hạ Vũ bế người đi.
Tô Yên nói: “Em đi nghỉ ngơi đây.”
Nói xong, không đợi Lục Cận Phong vào phòng, đã trực tiếp đóng cửa lại.
Gió từ cánh cửa đập vào trên mặt Lục Cận Phong.
Xa Thành Nghị nhịn không được bật cười.
Lục Cận Phong liếc mắt qua: “Đến phòng làm việc luận bàn chút đi, đã lâu rồi chưa đánh cờ.”
Tô Yên da mặt mỏng, vừa bị Xa Thành Nghị trêu chọc, nào còn dám để Lục Cận Phong vào phòng.
Lỡ như Tần Nhã Đan lại tức xỉu thì làm sao đây?
Lục Cận Phong không thể vào phòng, anh cũng chỉ có thể gọi Xa Thành Nghị theo.
Phòng làm việc.
Hai người bày bàn cờ xong.
Xa Thành Nghị nói: “Có chuyện gì thì hỏi đi.”
Từ lúc Lục Cận Phong gọi anh ta đi đánh cờ, Xa Thành Nghị đã biết Lục Cận Phong có chuyện.
Mày kiếm của Lục Cận Phong nhăn lại: “Nhã Đan thật sự có bệnh tim à?”
“Theo như lúc nãy kiểm tra, quả thật là như vậy, phẫu thuật ghép tim hẳn là mới làm không lâu.” Xa Thành Nghị nói: “Ca phẫu thuật lớn như ghép tim, cho dù đã phẫu thuật thành công, thì cơ thể cũng sẽ không còn được như trước, cô ấy có thể té xỉu chính là cách chứng minh tốt nhất.”
Lục Cận Phong lặng im.
Xa Thành Nghị hỏi: “Sao cô ấy lại sống sót trở về vậy? Cậu không đi tra xem những năm qua cô ấy rốt cuộc đã ở đâu sao?”
“Đây chính là mục đích tôi gọi cậu đến phòng làm việc.” Lục Cận Phong nói: “Tôi đã bảo anh em ở bộ phận thông tin tra rồi, hoàn toàn trống không.”
Anh không quan tâm, không có nghĩa là anh bằng lòng làm kẻ ngốc.
Xa Thành Nghị lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, kinh hãi trong lòng: “Sao có thể như vậy? Người sống thì sẽ có dấu vết, mà đám người trong bộ phận thông tin toàn là tinh anh trong tinh anh, vẫn có thứ bọn họ không tra ra được sao.”
Lục Cận Phong hừ lạnh một tiếng: “Xóa sạch dấu vết, cũng không phải là không thể.”
“Vậy những năm qua cô ấy đã ở đâu?” Xa Thành Nghị cau mày: “Lẽ nào là xác chết vùng dậy thật à?”
“Cậu đã gặp Vạn Nhất rồi à?”
Giọng điệu của hai người y chang nhau.
Xa Thành Nghị hoang mang: “Đâu có đâu.”
Lục Cận Phong thoáng cạn lời: “Dù sao thì để ý thêm chút. Ngày mai cậu và Hạ Phi về đảo trước, cũng đưa cả mẹ tôi lên đảo điều dưỡng luôn.”
“Hạ Phi rời đảo đã lâu như vậy rồi, quả thật không thể chậm trễ nữa.” Xa Thành Nghị nói: “Môi trường trên đảo tốt, cũng có giúp ích cho bệnh tình của dì Trần. Hạ Phi về đảo, cô Tô đồng ý rồi à?”
Lục Cận Phong ra vẻ nói: “Chuyện này không cần phải hỏi cô ấy, tôi quyết định là được.”
Hình như người nào đó quên mất vừa nãy mới vừa xin ý kiến Tô Yên như thế nào rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!