Tô Yên thở dài một hơi, trợn trừng Lục Cận Phong một cái: “Anh lừa con trai em lên đảo, món nợ này em còn chưa tính với anh đâu.”
“Oan uổng, đó là do ông Tiết làm mà.” Lục Cận Phong nhanh chóng phủi sạch quan hệ, lại nói có lý lẽ: “Yên Yên, Hạ Phi là một hạt giống tốt, ngành nghề của chúng ta cũng không có nguy hiểm đến thế…”
Tô Yên trợn mắt một cái: “Anh cứ ba ngày hai bữa bị ám sát, còn nói là không nguy hiểm, có thấy rát mặt không?”
Lục Cận Phong: “…”
Hàm răng có hơi ê ẩm.
“Yên Yên, Hạ Phi ở trên đảo có thể học được không ít thứ, điều này rất có lợi cho tương lại của nó sau này. Đợi nó trưởng thành rồi, cũng không nhất định chọn con đường này, em cứ coi như nó đang đi học đi.”
Lời nói của Lục Cận Phong có khi nào là không có lý.
Tô Yên biết chí hướng của Hạ Phi, cũng biết thiên phú của nó.
“Chuyện này em không thể quyết định được, để coi nguyện vọng của Hạ Phi thôi.”
“Được.”
Lục Cận Phong lại bắt đầu được voi đòi tiên: “Một mình Hạ Phi đi ra đảo, Hạ Vũ Mặc ở một mình cũng rất cô đơn…”
“Dừng lại.” Tô Yên cảm thấy không ổn, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Em chỉ có hai đứa con trai, nếu như anh hốt đi hết, em không để yên cho anh đâu. Còn nữa, em còn chưa hỏi chuyện giữa anh và Tần Nhã Đan đâu, sao cô ta lại sống sót trở về rồi?”
Tô Yên ngồi xuống mép giường, đôi chân thon dài trắng nõn bắt chéo, hai tay vòng trước ngực, giọng điệu chất vấn.
Lục Cận Phong cười khẽ một tiếng, thành thật nói: “Năm năm trước, nói một cách chính xác thì đã là sáu năm trước rồi, lần đó Lục Thừa Mẫn đã đặt bẫy anh, lại đúng lúc gặp kẻ thù tìm đến, lúc đó thế lực của Ám Dạ chưa lớn như bây giờ, Vạn Nhất bị phái đi phía Đông khai phá, Hạ Vũ và Hạ Huy…”
Tô Yên ngắt lời anh: “Nói trọng điểm.”
“Được rồi.” Lục Cận Phong nói: “Trọng điểm chính là, người của Địa Sát thừa nước đục thả câu, Nhã Đan đã thay anh dẫn kẻ thù rời đi, bị bọn chúng bắt được. Sau này anh đi tìm Nhã Đan, chỉ tìm thấy một chiếc giày và một bãi vết máu. Lúc đó xe của Địa Sát đã bị thiêu còn cái vỏ không, Nhã Đan cũng mất tích, bọn anh đều cho rằng cô ấy đã chết. Hôm nay cô ấy nói cho anh biết, cô ấy được người ta cứu, dẫn ra nước ngoài…”
Tô Yên nghiêm túc nghe. Tần Nhã Đan nói với Lục Cận Phong, người cứu cô ta không cho cô ta đi, gần đây cô ta mới tìm được một cơ hội chạy ra.
“Lục Cận Phong, anh tin lời cô ta sao? Đã sáu năm rồi, chẳng lẽ đều không tìm được cơ hội?”
Sơ hở của lý do này quá lớn.
Lục Cận Phong cười cười: “Yên Yên, Những năm qua cô ấy đã làm gì, anh không hề quan tâm, chỉ cần cô ấy sống sót trở về là được rồi.”
Tô Yên đã hiểu. Năm đó Tần Nhã Đan vì Lục Cận Phong mới xảy ra chuyện, trong lòng anh luôn có cảm giác tội lỗi. Hiện tại người đã trở lại rồi, anh cũng không cần phải gánh vác cảm giác tội lỗi nặng nề đó nữa.
Còn Tần Nhã Đan đã làm gì trong những năm qua, năm đó sau khi mất tích đã đi đâu, Lục Cận Phong không hề quan tâm.
Tô Yên gật đầu, đứng dậy: “Em đi tắm đây, cả người toàn là mùi rượu, khó ngửi chết đi được.”
“Cùng đi.”
Lục Cận Phong xoay người đi theo. Tô Yên bước được hai bước lại xoay người lấy đồ. Bụp, hai người tông vào nhau, trán đụng phải trán.
“Lục Cận Phong, anh làm em đau.” Tô Yên tức giận, giọng nói rất lớn.
Cửa phòng ngủ.
Tần Nhã Đan đang bưng canh giải rượu đứng ở cửa, đúng lúc nghe được câu này, sắc mặt lập tức cực kỳ khó coi.
“Anh sẽ nhẹ một chút, em đừng động đậy.” Đây là giọng nói của Lục Cận Phong.
“Đau đau đau.”
“Nhịn thêm một chút, lát nữa là đỡ rồi.”
“Anh đút quá sâu rồi, kéo ra một chút…”
Tần Nhã Đan nghe mà mặt đỏ tai hồng, trước mặt dường như hiện ra một cảnh tượng không thể miêu tả.
Bàn tay đang bưng canh giải rượu đều đã siết chặt lại, khớp ngón tay trắng bệch.
Tần Nhã Đan liên tục hít sâu mấy lần, tim vẫn còn đập rất nhanh, là do tức giận.
Cô ta giơ tay định gõ cửa, trước mặt chợt đen lại, người đã té xỉu.
Tô Yên và Lục Cận Phong ở trong phòng nghe thấy tiếng động, hai người nhìn nhau một cái.
Tô Yên nói: “Đi xem thử có chuyện gì.”
Lục Cận Phong đặt bình cồn trong tay xuống, bước nhanh ra ngoài.
Trán Tô Yên bị đụng đỏ, có hơi hơi sưng. Vừa nãy Lục Cận Phong đang cầm tăm bông nhúng cồn tiêu sưng cho Tô Yên.
Vừa mở cửa ra, đã thấy Tần Nhã Đan ngã trước cửa.
Tô Yên cũng đi ra: “Cô ta sao vậy?”
Xa Thành Nghị đúng lúc mới quay về từ bên ngoài, vừa mới lên lầu, Lục Cận Phong lập tức nhìn thấy, kêu lên: “Xa Thành Nghị, qua đây xem Nhã Đan thử.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!