“Em biết, lần này em trở về cũng là muốn xem anh sống có tốt hay không.” Tần Nhã Đan cười nhẹ: “Chỉ cần là người anh thích, em cũng sẽ thích.”
“Ừm.” Lục Cận Phong nhíu mày.
Cùng lúc đó, ở trong một tòa lầu đối diện với Biệt Viện Tiểu Trù.
Lâu Oanh và đồng bọn là Bạch Phi Minh đã mai phục ở vị trí tốt nhất, súng cũng đã lắp xong, nòng súng còn đang nhắm ở ngay phía đầu của Lục Cận Phong.
Tô Yên say khướt chôn mặt trong lồng ngực của Lục Cận Phong, Lâu doanh bên đây nhìn bằng ống nhòm nên thoáng qua cũng không có thấy rõ cô.
“Cậu cả nhà họ Lục này đúng thật là số đào hoa nha, trái ôm phải ấp đề huề chưa kìa.”
Ở khoảng cách hơi xa, vì để đảm bảo không có sơ hở nào nên Lâu Doanh đã tính toán lực cản của gió, chờ đợi thời cơ.
Bạch Phi Minh phía này phỉ nhổ: “Thứ đàn ông khốn kiếp.”
Bạch Phi Minh là người có nét mặt trẻ con, thoạt nhìn vô cùng giống mấy em gái Loli, nhưng mà trường năng lượng quanh người ngược lại chẳng hề có chút dễ gần, biểu cảm lại rất lạnh, giống như một ngọn núi tuyết di động vậy.
Bạch Phi Minh cầm ống nhòm lên quan sát: “Bọn họ muốn đi rồi.”
“OK!” Lâu Doanh dựng lên một tư thế thủ sẵn, vô cùng thô bạo đỡ lấy súng mà ngắm: “Xem bà đây bắn nổ đầu anh ta như nào nè.”
Lục Cận Phong đỡ Tô Yên định lên xe, đột nhiên một tia sáng trắng lóe lên. Sự nhạy bén được tôi luyện nhiều năm ở Ám Dạ, Lục Cận Phong lập tức ôm lấy Tô Yên nhanh chóng né ra.
Cùng lúc đó, Tần Nhã Đan căng thẳng hô lên: “Cẩn thận.”
Lục Cận Phong mới vừa né ra, một viên đạn ngay sau đó bay thẳng tới, bắn xuyên qua phía sau cột đèn.
“Phản ứng nhanh thật.” Lâu Doanh không thể tưởng tượng nổi: “Nếu không phải đã từng bị ám sát qua hơn trăm lần thì nhất định sẽ không thể có phản ứng nhanh như thế được.”
Lần đầu tiên cô ta ra tay thất bại.
Bạch Phi Minh cũng ngạc nhiên: “Không phải chứ.”
“Phi Minh, cậu có điều tra thân phận của Lục Cận Phong này chưa, một cậu ấm nhà giàu bình thường làm sao lại có phản ứng như này được.”
Bạch Phi Minh: “Xin lỗi, nào về mình sẽ điều tra thêm.”
Lục Cận Phong đỡ lấy Tô Yên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía tòa nhà đối diện, lớn tiếng nói với ám vệ nấp trong tối: “Ở tòa nhà lớn phía đối diện, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Vâng.”
Ám vệ lập tức đi tới bắt người.
Tẩn Nhã Đan vô cùng hoảng sợ, nói: “Cận Phong, anh không sao chứ?”
“Không có gì.”
Lục Cận Phong nhìn Tần Nhã Đan bằng ánh mắt sâu thẳm.
Vừa nãy Tần Nhã Đan cũng là cùng lúc phát hiện được nguy hiểm với anh.
Đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Người bên đây vỗ vỗ ngực, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: “Làm em sợ muốn chết. Cận Phong, có chuyện gì vậy, vừa nãy là có người muốn giết anh? Có phải là đám người năm đó không? Em thật sự sợ quá.”
“Có lẽ không phải đâu.” Lục Cận Phong bế Tô Yên đã ngủ say vào trong xe: “Nhã Đan, em tới chăm sóc cho Tô Yên.”
“… Vâng.”
Tần Nhã Đan ngồi xuống để Tô Yên dựa trên vai của mình, một bên lại tỉ mỉ dẹp gọn mấy lọn tóc rối của người kia.
Lục Cận Phong khởi động xe, chạy tới biệt thự Nam Sơ.
Nhà cũ của nhà họ Lục không an toàn bằng biệt thự Nam Sơn.
Tần Nhã Đan liếc nhìn Tô Yên, ánh mắt đó lại lóe lên một tia căm ghét được ẩn chứa sâu bên trong.
Vào thời khắc nguy hiểm, Lục Cận Phong lại vẫn không có bỏ Tô Yên ra, vẫn luôn che chở cho cô.
Nhìn thấy gương mặt của Tô Yên, cô ta thật sự chỉ muốn giết chết luôn cho rồi.
Ngay chỗ khúc quanh, tốc độ lái xe của Lục Cận Phong quá nhanh nên dạ dày của Tô Yên trào ngược, không một dấu hiệu báo trước lại ọe một tiếng, nôn đầy lên người của Tần Nhã Đan.
“Ọe! Ọe!”
Tần Nhã Đan: “…”
Sự dịu dàng mà cô ta cố duy trì suýt chút đã uổng phí rồi.
Mùi khó ngửi xộc thẳng vào mùi, Tần Nhã Đan nín thở chịu đựng, rõ ràng là rất ghét bỏ nhưng vẫn giả vờ rất chỉn chu, vô cùng cẩn thận mà lau miệng cho Tô Yên.
“Cận Phong, hay là dừng lại ven đường một chút đi. Hình như cô Tô đang rất khó chịu.”
Lục Cận Phong nhìn thấy hết mọi cử chỉ của Tần Nhã Đan dành cho Tô Yên, sau đó cũng dừng xe lại ven đường.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!