Phụ nữ ở khắp cả hiện trường đều suyt chút kìm không được mà lên tiếng xuýt xoa vẻ đẹp trai đó.
Người nắm quyền của nhà họ Lục không chỉ không bị què, mặt mũi cũng vô cùng tuấn tú, vẻ đẹp đó trong nháy mắt có thể đánh gục được những nam thần trong giới giải trí.
Tô Vân cũng bị hấp dẫn bởi nhan sắc đó, cô ta không thể quen thuộc hơn được nữa, đó không phải là người bạn trai khố rách áo ôm của Tô Yên trước đây đó sao?
Trong lòng cô ta thoáng khiếp sợ, hóa ra đó chính là Lục Cận Phong, người nắm quyền của nhà họ Lục.
Cô ta bị lừa rồi.
Tất cả mọi người ở Đế Đô này đều bị lừa rồi.
Ván cờ này của Lục Cận Phong, quy mô cũng thật sự choáng ngợp quá rồi.
Tô Vân không ngừng hối tiếc, sớm biết Lục Cận Phong đẹp trai như vậy, trước đó cô ta làm gì muốn gả cho Sở Hướng Nam kia nữa.
Trong tay Lục Cận Phong nắm quyền của nhà họ Lục, nếu như có cô gái nào gả cho anh thì chính là nữ chủ nhân của nhà họ Lục rồi.
Họ hàng của nhà họ Lục ai cũng đều một vẻ mặt ngơ ngác, bọn họ lại bị đứa cháu trai đích tôn này lừa một vố thật lớn.
Hà Vũ và Hạ Huy cùng đi theo phía sau của Lục Cận Phong, mức độ bị thương của cả hai cũng khác nhau.
Cả ba người giống như vừa trốn từ địa ngục trở về, các khách khứa đứng ở đó đều câm như hến, chỉ đưa mắt khiếp sợ nhìn tới, xôn xao nhường đường.
Tô Yên thấy Lục Cận Phong bình an trở về, viền mắt cũng đỏ hồng. Cô nhìn anh, người kia từng bước một mà đi tới trước mặt cô.
Giữa cả ngàn người khách tới dự tiệc, ánh mắt của Lục Cận Phong vẫn luôn dán chặt vào Tô Yên không rời, trong mắt cũng chỉ có mỗi cô.
Anh đi tới trước mặt Tô Yên, biểu cảm lạnh lùng trước đó lập tức đổi thành dịu dàng, trong mắt cũng trở nên dịu dàng, giọng nói trầm ấm mà sâu sắc kia cất lên: “Yên Yên, anh đã về rồi.”
Tô Yên cảm thấy lòng mình kích động, nhảy cẫng lên ôm lấy Lục Cận Phong, người kia cũng phối hợp ôm lấy cô, khóe môi cũng cong lên một nụ cười.
Tô Yên nâng mặt anh lên, yên lặng nhìn anh, sau đó lại lau đi vết máu trên trán của anh rồi nói: “Em biết anh sẽ trở về, em tin chắc là anh sẽ về mà.”
Hai người không coi ai ra gì, trong mắt chỉ có hình ảnh tươi cười của đối phương, khiến khách khứa vô cùng ngưỡng mộ.
Lục Cận Phong cưng chiều Tô Yên, cho dù có mù cũng nhìn thấy.
Tần Nhã Hân ghen ghét siết chặt hai tay, cố dằn lại cơn khó chịu và căm phẫn trong lòng xuống.
Tô Vân thì càng không phải nói nữa, cô ta lúc này chỉ hận người mà Lục Cận Phong đang ôm trong lòng đó không phải là mình, khiến tất cả mọi người đều phải ngưỡng mộ mình mà thôi.
Lục Cận Phong là con trời, người ưu tú như thế vốn nên là chồng cô ta. Là Tô Yên cướp đoạt của cô ta, vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Lục đó vốn dĩ cũng là của cô ta.
Tâm lý của Tô Vân sớm đã lệch lạc rồi, đều cho rằng cái gì cũng là của mình hết, tất cả mọi thứ đều là do Tô Yên cướp của cô ta.
Hai cha con Lục Thừa Mẫn bám theo cùng nhau xuống tầng dưới, nhìn thấy Lục Cận Phong thực sự đã trở về, hơn nữa mặt mũi cũng không còn sẹo, hai chân cũng không còn què nữa, từ trong đáy lòng lại dấy lên một nỗi khiếp sợ.
LỤc Thừa Mẫn lúc này cũng kịp nhận ra, Lục Cận Phong là đang giả vờ.
Anh giả vờ lâu như vậy, chính là để ép anh ta ra tay.
Khoảnh khắc Lục Cận Phong xuất hiện, Lục Thừa Mẫn đã biết mình thua rồi.
Lục Cận Phong thả Tô Yên xuống, nhưng tay vẫn mười ngón đan chặt vào tay Tô Yên, ánh mắt lập tức lạnh lùng như dao mà ngó sang phía Lục Thừa Mẫn: “Em hai, sắc mặt của cậu hình như không được tốt lắm.”
Lục Thừa Mẫn vịn lấy lan can cầu thang, hai chân có chút mềm nhũn, vẻ mặt cố vặn ra nụ cười gượng gạo: “Anh cả, anh khỏi bệnh rồi à? Thật đúng là song hỷ lâm môn.”
Lục Cận Phong trầm giọng nói: “Đều là nhờ vào tay nghề của bác sĩ Xa tài giỏi mà thôi.”
Xa Thành Nghị đứng ở một bên khiêm tốn nói: “Vẫn là thể chất của cậu cả Lục khôi phục tốt.”
Hai người kẻ xướng người họa, lời này không phải là nói cho Lục Thừa Mẫn nghe, còn là cho mấy người khách tới.
Lục Thừa Mẫn cười khan: “Tiệc mừng thọ còn chưa bắt đầu, anh cả trở về thực sự là kịp lúc. Ông nội, nếu anh cả đã về rồi thì bắt đầu tiệc mừng thọ đi. Anh cả khỏe rồi, đây chính là chuyện vui cực lớn, con cũng thấy vui cho anh ấy.”
“Em hai thực sự là vui cho tôi?”
Bầu không khí của buổi tiệc mừng thọ trở nên nghiêm nghị, nhiệt độ hiện trường cũng bỗng giảm xuống.
Lục Cận Phong không chút cảm xúc đi về phía Lục Thừa Mẫn: “Hôm nay lúc đi ngang qua một đường núi lại gặp một đám người cản trở, suýt chút đã không về được rồi.”
“Còn, còn có chuyện như vậy sao? Anh cả đã báo cảnh sát chưa?” Hai chân Lục Thừa Mẫn run cầm cập thoáng lùi lại, tay đang vịn ở lan can cũng vô thức siết chặt lại.
Lén lút tìm người hại Lục Cận Phong là một chuyện, người kia lại bình an trở về chất vấn anh ta, có thể là điên cuồng trả đũa, chuyện này Lục Thừa Mẫn thật sự là chịu đựng không nổi.
“Tiểu Phong à.” Ông cụ Lục đi ra phía trước: “Con bình an quay về là tốt rồi, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của ông, chuyện gì đó cũng mặc đi, có gì sẽ xử lý sau. Trước hết phải đi thay quần áo cái đã.”
Ở đây còn có nhiều khách khứa đang nhìn, Lục Cận Phong dĩ nhiên cũng sẽ không làm gì Lục Thừa Mẫn.
Bởi anh vốn cũng không có để tâm tới Lục Thừa Mẫn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!