“Chuyện này không phải là con phát hiện ra, mà là Tiểu An.” Tô Yên thu hồi tầm mắt lại, thấy vẻ mặt khó coi của Trần Tố Anh, cô mới nói: “Dì à, dì có muốn đi nghỉ ngơi trước không? Chuyện này sau này hẵng nói rõ hơn.”
“Được, Hồ Thanh này ngày nào cũng đều làm những chuyện khiến người ta đau đầu mà.” Trần Tố Anh thở dài: “Đúng rồi, Tiểu Vũ với Hạ Phi đâu?”
“Bọn nhỏ bị tiêu chảy, con đã bảo Hinh Hinh đưa bọn nhỏ trở về trước rồi.” Tô Yên tùy tiện nói dối một câu lấy lệ.
Đúng lúc này, Vạn Nhất bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Cô Tô, đại ca đã xảy ra chuyện rồi.” Vạn Nhất không hề hạ giọng, mà nói với âm lượng bình thường, những vị khách xung quanh đều có thể nghe thấy.
Trái tim Tô Yên đập thình thịch: “Bị gì thế?”
“Xe của đại ca bị ai đó trên đường Bàn Sơn đụng rơi xuống vách núi rồi.”
Khi Vạn Nhất nói ra những lời này, giống như trên sét đánh ngang tai.
Các vị khách đều kinh hoàng, chân của Trần Tố Anh mềm nhũn: “Vậy con trai tôi bị đụng như thế nào?” Con trai tôi bị đụng ra sao rồi?”
Đây là mối quan tâm của tất cả mọi người.
Vạn Nhất nhíu hai lông mày lại với nhau: “Không biết sống chết ra sao, e rằng… lành ít dữ nhiều.”
Nghe vậy, đôi mắt của Trần Tố Anh tối sầm lại, bà ấy ngay lập tức ngất xỉu.
“Chú Tường, đưa bà chủ vào phòng đi.” Tuy rằng trong lòng Tô Yên rất bối rối, nhưng cũng làm việc vẫn rất có nề nếp.
Tần Nhã Hân lo lắng: “Anh Vạn Nhất, anh nói lại lần nữa đi, anh Cận Phong xảy ra chuyện gì? Tại sao anh ấy lại đi đến Đường Bàn Sơn?”
Vạn Nhất nói: “Đại ca đang trên đường đi thì bị truy sát. Xe cũng đã bị đụng hư ngay tại chỗ, cảnh sát đã chạy tới đó rồi.”
Lúc này Tô Yên mới chú ý tới một người phục vụ trong đại sảnh có hành động kỳ lạ đang đi lên lầu.
Ông cụ Lục đang ở trong phòng nghỉ trên lầu.
Tô Yên rất quyết đoán, đứng trên sân khấu, mạnh mẽ lên tiếng nói: “Bởi vì tạm thời phát sinh chút chuyện, tiệc mừng thọ có thể bắt đầu muộn hơn một chút, mọi người hãy kiên nhẫn một chút, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, hiếm khi mọi người mới tụ tập lại với nhau mà đúng không?”
Nói rồi, Tô Yên lại nói với các chú các bác trong dòng họ của nhà họ Lục: “Hôm nay là tiệc mừng đại thọ lần thứ bảy mươi của ông cụ Lục. Mọi người đều mang họ Lục, là người của nhà họ Lục. Nếu như đã là người một nhà vậy thì làm phiền các chú các bác chiêu đãi các vị khách ở đây giúp cháu.”
Tô Yên không sợ khách khứa bàn tán, điều cô lo lắng là mấy ông chú bác này sẽ nhân cơ hội sẽ xảy ra chuyện mà giở trò, cho nên cô phải ổn định những người này trước.
Ngay khi Tô Yên nói xong, trong lòng các vị khách đều âm thầm cảm thấy kinh ngạc khi Tô Yên đối mặt với nguy hiểm cũng không hề run sợ, đồng thời cũng khâm phục khả năng tùy cơ ứng biến của Tô Yên.
Nội bộ nhà họ Lục đấu đá như một chậu cát lộn xộn, chuyện này ai cũng biết, bây giờ Lục Cận Phong xảy ra chuyện, ông cụ Lục thì mãi vẫn chưa xuất hiện, bữa tiệc mừng thọ ngày hôm nay e rằng không hề đơn giản, những người trong dòng họ của nhà họ Lục này nhất định sẽ nhân cơ hội này để gây chuyện.
Bây giờ một câu “người nhà” của Tô Yên đã trực tiếp bóp chết mọi suy nghĩ xằng bậy trong lòng những người dòng họ của nhà họ Lục.
Ví dụ nói như vậy, mọi người đều mang Lục, là một con châu chấu trên cùng một sợi dây. Nhà họ Lục hiện đang gặp khó khăn, Tô Yên còn chưa cưới về nhà đã ủng hộ nhà họ Lục như vậy. những người cùng mang họ Lục như bọn họ mà lúc này lại giậu đổ bìm leo thì sẽ trở thành một kẻ tiểu nhân và không bao giờ có thể ngóc đầu lên được trong giới nữa.
Những người dòng họ nhánh bên của nhà họ Lục bất lực đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng chán nản, hôm nay xem như là bọn họ đã bị con nhóc Tô Yên này bóp đến chết.
Bọn họ có thể làm gì được nữa?
Tô Yên người ta đã nói rằng bọn họ đều là chủ, không phải khách nữa, làm chủ thì không thể nào mà không dẫn đầu đi tiếp khách được.
Chủ nhà tiếp đãi khách là chuyện hết sức hợp tình hợp lý.
Tô Yên nhìn Vạn Nhất và Lý Mộc Sinh một cái, giao những vị khách trong đại sảnh cho bọn họ rồi cô tự mình đi vào phòng nghỉ.
Lục Cận Phong đã nói rằng hôm nay Lục Thừa Mẫn sẽ ép ông cụ giao cổ phần của mình ra.
Nếu Lục Cận Phong không thể đến được, cô là người duy nhất có thể ngăn cản anh ta.
Tô Yên tin rằng Lục Cận Phong nhất định sẽ không sao, anh nhất định sẽ đến.
Tuy nhiên Tô Yên cũng có chút nghi ngờ tại sao Lục Cận Phong lại đi tới đường Bàn Sơn, nhưng cô cũng không vướng bận về chuyện đó quá nhiều.
Trong phòng nghỉ.
Ông cụ Lục đang ngồi trên ghế gỗ hút xì gà, Lục Thừa Mẫn và Lục Gia Hành đứng ở hai bên, đưa một bản chuyển nhượng cổ phần cho ông cụ.
“Ông nội, vừa rồi ông cũng đã nghe thấy rồi, anh cả đã gặp tai nạn ở trên đường Bàn Sơn, cơ thể đã bị thiêu rụi rồi. Ông cũng đã lớn tuổi rồi. Một mình ông không thể quản lý công ty lớn như vậy đâu, vậy để đứa cháu trai này chia sớt gánh nặng giúp ông nội.”
Lời nói của Lục Thừa Mẫn thật đẹp đẽ biết bao.
Ông cụ Lục đang hút xì gà với vẻ mặt điềm tĩnh, phun ra trong không khí một làn khói, làn khói tan biến, bầu không khí trong phòng lại trở nên trang nghiêm.
Ông cụ Lục dùng bàn tẩu gõ lên bàn, nhìn vẻ ngoài không chút tức giận nhưng vẫn đầy uy nghiêm: “Tiểu Mẫn à, ông nội đã nhìn cháu lớn lên từng ngày. Khi ông nội cháu hô mưa gọi giờ trên thương trường, ba của cháu còn không biết đang ở nơi nào nữa kìa. Một tên nhóc nhóc như cháu mà lại dám chơi trò “bức ép nhường lại vị trí” trước mặt ông nội à, sao hả? Cánh đã cứng rồi đúng không? Cho nên cháu mới dứt khoát diệt trừ ông nội của cháu đi luôn đúng không.”
Ông cụ Lục tức giận vô cùng, luôn miệng nói “ông nội của cháu”, nếu như là người khác nói câu này thì có chút chửi mắng, nhưng nếu là ông cụ nói thì nó đều là sự thật.
Trong mắt ông ấy, Lục Thừa Mẫn chính là cháu trai của ông.
Trong lòng Lục Thừa Mẫn bùng lửa giận nhưng anh ta không dám phát tiết ra ngoài, từ trong xương tủy của Lục Thừa Mẫn anh ta vẫn rất tôn kính và sợ hãi ông cụ Lục.
Cho dù là ông cụ Lục thật sự đã già rồi, Lục Thừa Mẫn cũng không dám lỗ mãng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!