Tô Yên thắc mắc, giờ là thời đại nào rồi còn có người gửi thư chứ?
Là ai đây?
Tô Yên tò mò nhận lấy, mở ra xem, mím môi cười: “Lục Cận Phong chơi trò gì vậy?”
Trên lá thư viết một dòng chữ: Đến khách sạn Tinh Nguyệt, anh đợi em ở đó.
Người viết là Lục Cận Phong.
Tiểu An trêu đùa nói: “Cô Tô, mới sáng sớm cậu cả đã đi ra ngoài, nói không chừng cậu ấy thực sự đã chuẩn bị bất ngờ gì đó cho cô đấy.”
“Ừ, vậy tôi đi đây, một lát nữa cô thay tôi nói với cô một tiếng.”
“Được.”
Tô Yên thay đồ đi ra ngoài, Hồ Thanh nhìn Tô Yên đi ra khóe miệng cô ta nhếch lên, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý.
Tại khách sạn Tinh Nguyệt.
Tô Yên đã di chuyển xe vào chỗ đỗ xe bằng một cú drift đẹp mắt.
Bảo vệ ở cửa thấy vậy sững sờ.
Chiếc xe sang trọng, người đẹp, động tác rất ngầu, quá thu hút sự chú ý.
Tô Yên đẩy cửa xe, đôi chân thon dài trắng nõn bước xuống, mái tóc dài buông xõa, đeo kính râm, trông vừa ngầu vừa đẹp mắt.
Là kiểu phụ nữ lạnh lùng xinh đẹp.
Bảo vệ mỉm cười bước tới: “Xin hỏi, cô ở khách sạn sao?”
“Vâng.” Tô Yên đưa tay lên, lấy ngón giữa đẩy kính râm ra rồi xem giờ rồi nói: “Anh này, làm phiền anh một việc, một lát nữa, nếu như tôi gặp phải bất cứ nguy hiểm gì anh nhất định phải giúp tôi báo cảnh sát.”
Anh bảo vệ bị Tô Yên mê hoặc đến chết mê chết mệt, vừa cười vừa vội vàng gật đầu: “Cô yên tâm, có Lý Đại Hưng tôi đây, ai dám đến đây gây chuyện, gây sự với cô tôi sẽ xử anh ta, thực ra trước đây khi tôi chưa làm bảo vệ, chúng tôi chính là một tên côn đồ có tiếng… Không phải, tôi nói nhầm, tôi là anh hùng, anh hùng, đánh nhau rất giỏi.”
Tô Yên hé mở đôi môi đỏ mọng nói: “Anh Lý, hôm nay công ty cử tôi đến để đòi nợ nên tôi sợ gặp phải nguy hiểm, dù sao thì tôi cũng là một cô gái cô gái chân yếu tay mềm, sao chống lại được mấy người đàn ông.”
“Không sao, tôi đi với cô, tôi sẽ mang theo mấy anh em nữa.” Lý Đại Hưng rất ủng hộ chính nghĩa, trước mặt phụ nữ đẹp thể hiện bản tính của một người đàn ông.
“Anh Lý, anh thật tốt.” Tô Yên cười ngượng ngùng, Lý Đại Hưng lại càng thêm mê đắm mất phương hướng: “Đó là phòng 1550, tôi không quen thuộc khách sạn này lắm, phiền anh Lý dẫn đường giúp tôi.”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Lý Đại Hưng hỏi: “Đối phương có mấy người?”
“Tôi cũng không rõ, khả năng là có rất nhiều người.”
“Vậy để tôi gọi thêm mấy anh em, như vậy cũng có thêm người làm chứng.” Lý Đại Hưng khá thông minh.
“Cảm ơn anh Lý.”
Lý Đại Hưng dẫn đầu, Tô Yên theo sau lên thang máy tầng 15.
Khi Tô Yên nhìn thấy bức thư thì cô đã biết chắc chắn không phải Lục Cận Phong hẹn cô.
Hôm nay là mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Lục, Lục Cận Phong không thể nào hẹn cô đến khách sạn.
Nét chữ bắt chước khá giống, nhưng cô không phải đứa ngốc, đến cả thủ đoạn đơn giản như thế này cũng không phát hiện ra thì chẳng khác nào lãng phí chín năm giáo dục bắt buộc.
Đi được nửa đường Tô Yên đã hẹn An Hinh, xem chừng An Hinh không thể đến kịp nên Tô Yên chỉ đành tìm người giúp đỡ.
Tô Yên lại muốn xem thử Hồ Thanh muốn giở trò gì với cô.
Trong nhà cũ của nhà họ Lục, chỉ có Hồ Thanh coi cô như cái gai trong mắt, lúc cô ra ngoài có hỏi bảo vệ của chung cư, người đó nói chẳng có ai giao đồ đến cả.
Vậy chỉ có thể là thư của người trong nhà họ Lục gửi, không cần suy luận cũng biết người đó chính là Hồ Thanh.
Phòng số 1550.
Sở Hướng Nam cứ nhìn thời gian rồi chờ đợi, anh ta xịt rất nhiều nước hoa trong phòng, trên giường còn làm một hình trái tim bằng hoa hồng đỏ, không khí vô cùng lãng mạn.
Ding dong!
Tiếng chuông cửa vang lên, Sở Hướng Nam mỉm cười, tắt hết đèn trong phòng sau đó ra mở cửa: “Em yêu…”
Sở Hướng Nam còn chưa nói hết câu thì hai mắt đã tối sầm, trên đầu anh ta bị bịt một mảnh vải màu đen, anh ta còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy có người hét lên.
“Đánh cho tôi, dạy cho anh ta một bài học rồi nói sau.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!