Tiểu an ghi nhớ lời dặn dò của Tô Yên, không bày ra bất cứ vẻ mặt khác thường nào, vẫn thản nhiên đáp: “Vâng thưa cô Hồ, đã quét dọn xong rồi.”
Nhìn thấy Tiểu An không có phản ứng gì khác lạ, Hô Thanh mới thầm thở phào nhẹ nhõm: “Sau này không có sự cho phép của tôi, không được tùy ý vào phòng tôi.”
Tiểu An: “Vâng.”
Hồ Thanh vội vã trở về phòng, phát hiện đồ vẫn còn đó cũng thấy yên lòng.
Tô Yên ngồi trong phòng buồn bực chờ đợi, Lục Cận Phong vẫn chưa có quay trở về phòng.
Đồ bổ mà Trần Tố Anh sai người mang lên phòng, cô cũng đã ăn xong rồi. Cảm thấy có hơi mệt mỏi, đi ra ngoài ban công hóng gió một chút
Tô Yên đang thử giãn tay chân, lại bỗng nhìn thấy Hồ Thanh lấm la lấm lét cầm một cái túi đi ra ngoài, cũng không lâu lắm đã quay trở về rồi.
Tô Yên dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng đoán được Hồ Thanh ra ngoài làm gì.
Tiêu hủy chứng cứ.
Không thể không nói tới, Hồ Thanh này cũng bạo gan dữ lắm, còn dám nói dối là mình đang mang thai mà lừa gạt mọi người.
Cô lại càng muốn xem xem, rốt cuộc là Hồ Thanh này còn muốn giở trò gì nữa.
Tô Yên đứng ở ban công một lúc rồi cũng quay trở vào phòng, không chống lại nổi cơn buồn ngủ nên cũng lập tức lên giường đi ngủ.
Nửa đêm, lúc Tô Yên đang mơ màng lại cảm nhận được ở phía giường bên cạnh trũng xuống một chút, sau đó lại bị người khác luồng tay vào trong ngực.
Tô Yên ngửi thấy mùi của Lục Cận Phong.
“Về rồi à.” Tô Yên vẫn còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói cũng mơ màng như một con mèo lười biếng, gãi vào đúng chỗ ngứa trong lòng người.
“Tại sao tới đây mà không nói một tiếng?” Lục Cận Phong thật sự không biết Tô Yên vẫn luôn đợi mình ở trong phòng.
Tô Yên vùi vào trong lòng của Lục Cận Phong, nói: “Có phải là anh giận rồi không? Tần Phương Linh nói làm anh giận rồi à?”
Tần Phương Linh đập đầu vào cột tự sát quyết liệt như vậy, Lục Cận Phong vẫn không có buông tha. Sau khi sai người đánh thức người kia xong thì cho mang đi tới đồn cảnh sát, khẳng định là có liên quan tới mấy câu nói đó của Tần Phương Linh.
Lục Cận Phong không hé môi, cũng coi như là một loại ngầm thừa nhận.
Tô Yên đã tỉnh táo lại không ít, mở mắt nhìn Lục Cận Phong. Khuôn mặt của người này sau khi tháo mặt nạ kia ra quả thật là chói mắt.
Một khi đại thọ của ông cụ Lục qua đi, chấn chỉnh lại nhà họ Lục xong xuôi, Lục Cận Phong cũng không cần giả què và bị hủy dung nữa. Khí chất cao quý của một đứa con của trời là anh, từ khi sinh ra đã có sẵn như vậy, cũng lột tả được hết thảy sự sắc bén của người đàn ông này.
“Lục Cận Phong, có chuyện này em muốn nói với anh, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc…” Từ lúc trên đường tới đây, Tô Yên cũng đã lựa xong lời để giải thích chuyện của Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là như nào, bao gồm cả sự hoài nghi của mình rồi.
“Yên Yên, anh đã bảo người chọn ngày rồi, chúng ta kết hôn đi.” Lục Cận Phong nhẹ giọng cắt ngang lời Tô Yên, lại nói: “Em vốn dĩ là vợ mới cưới của anh, đám cưới lần đó còn chưa hoàn thành. Lần này, anh sẽ bù cho em một đám cưới long trọng hơn, ngày chín tháng chín, ý nghĩa là đời đời kiếp kiếp, em thấy thế nào?”
Tô Yên cảm thấy lòng mình rung động.
Lần này Lục Cận Phong không phải chỉ là ngoài miệng nói tới chuyện kết hôn, mà là có chuẩn bị rồi, cả thời gian cũng đã chọn xong.
“Lục Cận Phong, em…” Tô Yên còn chưa nói hết, điện thoại trên đầu giường đã vang lên.
Liếc nhìn vào số máy gọi tới, tâm trạng của cô lập tức kích động, bật nhảy xuống giường.
Lục Cận Phong cũng có hơi giật mình trước hành động của người kia, Tô Yên bên này không kịp chờ nữa, lập tức bắt máy mà dè dặt hỏi tới: “Là… Là Tiểu Duy hả?”
Người gọi tới chính là Tô Duy.
Tô Duy đã mất tích lâu vậy rồi, cho dù Lục Cận Phong có nói là Tô Duy không có gặp nguy hiểm, nhưng mà trong lòng của Tô Yên vẫn luôn rất lo lắng.
“Chị, là em đây.” Tô Duy bình thản nói: “Em rất khỏe, gọi tới chính là muốn nói với chị đừng có lo lắng.”
“Em ở đâu?” Tô Yên vô cùng kích động, lại cũng rất vui lòng.
“Tạm thời không thể tiết lộ được. Chị à, chị yên tâm, em sẽ nhanh chóng trở về thôi.” Tô Duy nói: “Không cần tìm em.”
“Là người của tổ chức Thiên Lang đưa em đi có đúng hay không? Bọn họ có làm em bị thương không?” Tô Yên có rất nhiều câu muốn hỏi.
“Vâng, bọn họ đối xử với em rất tốt…”
Tô Yên nghe trong đầu dây bên kia có người đang gọi Tô Duy là “cậu hai”, sau đó lại chỉ nghe tiếng người kia nói: “Chị à, em có việc, cúp máy trước nha.”
Tô Yên gấp gáp hô lên một tiếng: “Tiểu Duy.”
Đầu dây bên kia đã cúp máy rồi.