Tô Yên thật sự cảm thấy áy náy, bởi vì cô đắc tội với mẹ con Tần Phương Linh mới liên lụy tới Hạ Vũ Mặc.
Hạ Vũ Mặc lại thoải mái nói: “Không có chuyện gì đâu, à đúng rồi chị Yên, em tìm thấy anh hai rồi. Anh hai, anh mau qua đây đi.”
Hạ Vũ Mặc nhìn về phía trên lầu gọi tới.
“Tới đây.” Hạ Phi đút hai tay vào túi quần từ trên lầu đi xuống, hai anh em đoàn tụ khiến Hạ Vũ Mặc rất đỗi vui vẻ. Cậu chạy tới ôm chặt lấy Hạ Phi, cũng vì Hạ Vũ Mặc chạy rất nhanh, lực xung kích cũng hơi lớn nên suýt chút đã khiến Hạ Phi ngã ngửa ra sau.
Hạ Phi phỉ nhổ: “Em trai, em nên giảm cân đi, em bây giờ đã mập thành quả bóng rồi đó.”
Hạ Phi bày ra bộ mặt ghét bỏ nói.
Hạ Vũ Mặc véo lấy da thịt trên người mình, quẹt môi một cái nói: “Không giảm cân đâu, đây là thành quả việc lớn lên, vất vả lắm em mới được như vậy đó. Chị Yên nói Tiểu Vũ mũm mĩm chính là đáng yêu nhất.”
“Em còn tiếp tục mập như vậy nữa, lúc ra ngoài cũng đừng nói là em trai của anh.”
“Có mập thêm như nào đi nữa, em vẫn là em trai của anh.” Hạ Vũ Mặc kéo cánh tay của Hạ Phi, mè nheo: “Anh hai, anh đừng hòng muốn vứt bỏ em, sau này anh đi đâu thì em sẽ theo đó.”
“Như cái đuôi.” Hạ Phi ngoài miệng thì nói thế, nhưng trên mặt lại tràn đầy một vẻ cưng chiều em trai của mình, có vẻ rất hưởng thụ cảm giác được Hạ Vũ Mặc dán dính như thế.
Tô Yên nhìn hai anh em ngoài mặt thì phỉ nhổ nhau nhưng lại là kiểu anh em ruột thịt rất đỗi yêu thương nhau, trong lòng cũng cảm thấy rất đỗi ấm áp.
“Anh hai, anh mau qua đây.” Hạ Vũ Mặc kéo Hạ Phi đi về phía Tô Yên, khuôn mặt tròn vo nhỏ xíu đó đầy vẻ thành thật mà giới thiệu: “Anh hai, đây là vợ tương lai của em, xinh đẹp không. Chờ sau này em lớn lên sẽ cưới chị Yên làm vợ.”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hạ Phi nghe Hạ Vũ Mặc gọi Tô Yên là vợ, như này không phải là tranh giành người phụ nữ với Lục Cận Phong rồi sao?
Hạ Phi ném cho Hạ Vũ Mặc cái nhìn khâm phục.
Can đảm lắm em trai, dám tranh giành phụ nữ với bình giấm to đùng như đại ca Lục.
Hạ Phi rất lễ phép nói với Tô Yên: “Cám ơn dì Tô thời gian qua đã chăm sóc cho em trai của con.”
Có thể nuôi nấng Hạ Vũ Mặc mập mạp như vậy, nhất định là đã cho ăn rất tốt. Lần này gặp chuyện không may, Tô Yên cũng rất lo lắng cho Hạ Vũ Mặc. Hạ Phi cũng nhìn ra được là Tô Yên rất thật lòng yêu thương Hạ Vũ Mặc.
“Không cần khách sáo, Tiểu Vũ đáng yêu như vậy, dì rất thích nó.” Tô Yên mỉm cười, bổ sung thêm: “Dì cũng rất thích con, hai anh em tụi con đều rất tuyệt vời.”
Hạ Vũ Mặc ghen tức: “Chị Yên, vậy chị thích Tiểu Vũ nhiều chút hơn, hay là thích anh hai nhiều chút hơn.”
Tô Yên dở khóc dở cười: “Dĩ nhiên là Tiểu Vũ thông minh lanh lợi lại đáng yêu nhà mình rồi.”
Hạ Vũ Mặc mỉm cười thỏa mãn vô cùng đắc ý, Hạ Phi bên này phỉ nhổ một câu: “Trẻ con.”
Tô Yên mỉm cười, hai anh em nhà này nếu so ra thì Hạ Phi chín chắn hơn một chút, đều là mấy đứa nhóc năm tuổi thôi lại còn đi nói người ta là trẻ con nữa.
Lúc hai anh em không gặp thì ngày nhớ đêm mong đối phương, gặp mặt rồi thì lại chọc phá nhau đủ thứ.
Hạ Vũ Mặc giống như cái đuôi, Hạ Phi đi đâu thì thằng bé đều đi theo.
Tô Yên suốt cả một ngày không có đi đâu cả, chỉ ở lại biệt thự Nam Sơn chơi cùng với hai anh em. Dĩ nhiên là thỉnh thoảng cô cũng ngó nhìn điện thoại di động.
Điện thoại không có lấy một tin nhắn, Tô Yên lại cảm thấy mất mát ùa về.
Chiều xuống, Hạ Phi tới phòng tập luyện, Hạ Vũ Mặc cũng thì thầm muốn đi theo. Nhìn thấy Hạ Phi hai tay cầm súng, súng vang lên mỗi một phát đều trúng ngay hồng tâm, Hạ Vũ Mặc ngưỡng mộ đến không nhịn được.
“Anh hai, thật sự là lợi hại.”
Hạ Vũ nhân lúc đó lại dụ dỗ bên tai: “Tiểu Vũ, cậu có muốn lợi hại như anh trai mình không?”
“Muốn chứ muốn chứ.” Hạ Vũ Mặc thoáng nghĩ, nếu như cậu cũng có thể trở nên lợi hại thì cũng sẽ không sợ người xấu nữa.
“Chú Hạ Vũ.” Hạ Phi liếc nhìn sang với đôi mắt sắc bén, bên trong thoắt ẩn thoắt hiện sự cảnh cáo.
Hạ Phi cũng không hy vọng Hạ Vũ Mặc sẽ theo mình lên trên đảo, chỉ cần mình cậu bảo vệ em trai là được rồi.
Hạ Vũ cười mỉa: “Hạ Phi, chớ có xoắn mông lên như thế, chú chỉ là hỏi vậy thôi mà.”
Hai anh em đang ở trong phòng luyện tập, Tô Yên đi lên phòng làm việc, bật máy tính định xử lý chút công việc.
Cô không có xin nghỉ việc ở tập đoàn Lục thị, Lưu Hạo vẫn rất tranh thủ mà ném công việc cho cô.
Toàn bộ người giúp việc ở biệt thự Nam Sơn đều biết Tô Yên là người phụ nữ của Lục Cận Phong, là nữ chủ nhân của biệt thự Nam Sơn này, hoàn toàn có thể tự do đi tới bất cứ chỗ nào trong khắp cả biệt thự.
Tô Yên bật máy tính lên, máy vi tính đã lâu rồi không có người sử dụng, trên bàn phím vướng đầy bụi.
Tô Yên ấn nút mở máy, màn hình sáng đèn, ảnh nền là một người phụ nữ mặc chiếc áo cộc tay màu xanh lam, ngồi bên mỏm đá ngắm nhìn mặt biển, tấm hình khiến người xem có một loại cảm giác yên bình đến lạ.