Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

Trong lòng Tô Vân cũng rất sợ hãi, cô ta nhìn thấy Hạ Phi đang áp sát du thuyền về phía bên này, chiếc du thuyền Tô Yên đang ngồi trên đó cũng đang áp sát lại, cô ta lại nhìn sang Hạ Vũ Mặc, nổi ý định muốn giết người: “Vậy thì để bọn họ không tìm được người nữa, vứt ra khỏi khoang thuyền, bọn chúng không tìm thấy người thì có thể làm gì chúng ta chứ.”
Lời của Tô Vân khiến Tần Phương Linh kinh hoàng đến trợn to mắt, đến lời nói cũng trở nên lắp bắp: “Tiểu Tiểu Tiểu Vân, con đây là, là giết người đấy, không không, không được.”

Tần Phương Linh vừa xua tay vừa lùi ra sau.

“Mẹ, mẹ còn lề mề nữa thì chúng ta sẽ xong đời đấy.” Tô Vân đã đập nồi dìm thuyền: “Mẹ cũng thấy rồi đấy, Tô Yên và Vạn Nhất đều đến rồi, nếu để bọn họ biết đứa nhỏ ở đây, chúng ta sẽ không còn cơ hội để trở mình nữa.”

Tô Vân mặc kệ, nghe thấy tiếng du thuyền bị va chạm, cô ta mở đáy thuyền ra, kéo lấy Hạ Vũ Mặc: “Đến địa ngục rồi cũng đừng trách tao, tất cả đều là do Tô Yên ép tao thôi.”

“Ưm ưm, hu hu hu.” Hạ Vũ Mặc bị dọa sợ, liều mạng giãy giụa.

Nhưng cậu bé chỉ một đứa nhỏ, làm sao giãy thoát khỏi Tô Vân.

Tô Vân ấn đầu của Hạ Vũ Mặc đẩy thẳng cậu bé từ trên tàu xuống biển.

Nhìn thấy Hạ Vũ Mặc rơi xuống biển, Tần Phương Linh kinh ngạc đến che miệng lại.

“Em trai, em trai.” Hạ Phi đã nhảy lên chiếc du thuyền này của Tô Vân, vô số chiếc du thuyền cũng đang tiếp cận.

Bởi vì cô ta ném Hạ Vũ Mặc xuống biển từ đáy tàu nên vốn dĩ không có ai phát hiện cả.

Tô Vân nhìn Hạ Phi và cả Tô Yên ở bên ngoài du thuyền một cái, trong lòng cô ta hạ quyết tâm, nói: “Mẹ, mẹ nhớ kỹ, một lát mẹ cứ một mực không thừa nhận, bảo vệ được con thì chúng ta mới có thể cơ hội ngóc đầu dậy.”

Vừa dứt lời, Tô Vân cũng nhảy xuống biển từ đáy tàu.

Người bắt cóc là Tần Phương Linh, không hề liên quan gì đến cô ta, cô ta chỉ là bị Tô Yên nhìn thấy, vậy nên chuyện ngày hôm nay không liên quan đến cô ta.

Tô Vân nhảy xuống biển không ngừng lặn sâu xuống, bơi qua đáy du thuyền của Tô Yên, rồi bơi về phía bờ.

Tần Phương Linh ngẩn người mấy giây, sau đó mau chóng đóng cửa đáy thuyền lại, lúc này Tô Yên và Hạ Phi cùng Vạn Nhất đều đã lên đến nơi.

Vạn Nhất đạp cửa du thuyền ra, phá cửa đi vào.

“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ.” Tô Yên xông vào, chỉ nhìn thấy Tần Phương Linh đang bối rối hoảng loạn, không hề nhìn thấy Hạ Vũ Mặc.

“Em trai.” Hạ Phi cũng trở nên sốt ruột: “Lúc nãy rõ ràng con nghe thấy tiếng của em trai mà.”

Tần Phương Linh ổn định lại tinh thần, chỉ vào Hạ Phi và Tô Yên, hung dữ lớn tiếng nói: “Đây là du thuyền của tôi, các người lên đây làm gì, ở đây làm gì có người khác, chỉ có một mình tôi thôi, các người mau xuống khỏi đây cho tôi.”

“Tiểu Vũ đâu?” Trong lòng Tô Yên nóng như lửa đốt, không nói nhiều lời với Tần Phương Linh, nắm lấy cổ áo của bà ta, cảm xúc có hơi mất kiểm soát mà hét lên: “Bà đem Tiểu Vũ đi đâu rồi, mau nói.”

“Cái gì mà Tiểu Vũ Đại Vũ, tao không biết mày đang nói gì.” Tần Phương Linh thà chết không thừa nhận: “Tô Yên, tốt xấu gì tao cũng là bề trên của mày, sao mày có thể nói chuyện với tao như vậy, mau buông tay cho tao, thật là không có phép tắc gì cả, đừng tưởng mày trèo lên được nhà họ Lý nhà họ Lục là có thể không để bề trên như tao vào mắt.”

“Tần Phương Linh.” Tô Yên nói gần như nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Vũ đang ở đâu, bà còn không nói thật, có tin tôi ném bà xuống dưới không?”

“Em trai tôi đang ở đâu?” Ánh mắt của Hạ Phi nhìn chằm chằm Tần Phương Linh một cách sắc bén: “Chúng tôi đã nhìn thấy bà bắt cóc em tôi từ camera, bà mau đưa nó ra đây.”

Vạn Nhất cũng uy hiếp: “Tần Phương Linh, bà mau đưa cậu bé ra đây, có lẽ còn có thể tha cho bà, nếu là tiếp tục u mê không tỉnh, vậy thì chỉ còn cách giao bà cho cảnh sát thôi.”

Thực ra trong lòng Tần Phương Linh đang rất hoảng loạn, nhưng bà ta nghĩ đến lời dặn dò của Tô Vân, chỉ cần bà ta thà chết không thừa nhận, đối phương sẽ không thể làm gì được bà ta.

Đứa nhỏ đó đã chìm xuống biển rồi, những người này vốn dĩ không thể tìm được, bà ta có ngu mới đi thừa nhận.

“Tôi không biết, dù có giao tôi cho cảnh sát thì tôi cũng không biết…”

Tần Phương Linh còn chưa nói xong, bên ngoài có người hét to một tiếng: “Dưới nước có người.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!