Nếu như là tổ chức Thiên Lang thật, Hạ Vũ Mặc bị đưa ra khỏi hải phận, vậy thì sẽ phiền phức hơn nhiều.
Lục Cận Phong lập tức gọi điện thoại ra lệnh: “Lục soát tất cả du thuyền trên biển, không được bỏ qua chiếc nào.”
bên phía Vạn Nhất và Hạ Phi cũng nhận được lệnh, mấy trăm người khác trên mặt biển cũng cùng lúc nhận được mệnh lệnh, bắt đầu tra xét.
“Đại ca đến rồi, tìm Hạ Vũ Mặc về chắc sẽ không khó đâu.” Vạn Nhất thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Hạ Phi tìm tòi trên mặt biển, nhìn thấy một chiếc du thuyền đang dừng trên mặt biển: “Ngài Vạn, lái qua đó đi.”
Lúc này Vạn Nhất cũng không so đo chuyện Hạ Phi gọi mình là ngài Vạn nữa, chỉ cần tìm được người về, Hạ Phi không thù ghét anh ta, như thế đã tạ ơn trời phật lắm rồi.
…
Trên một chiếc du thuyền màu trắng.
Tần Phương Linh phát hiện có gì đó không đúng, bà ta từ khoang thuyền bước ra nhìn thấy trên mặt biển đột nhiên xuất hiện rất nhiều du thuyền, trong lòng chợt hoang mang.
“Tiểu Vân, con mau nhìn xem, có phải xảy ra chuyện không, sao bỗng nhiên lại có nhiều du thuyền như vậy.”
Tô Vân bước ra khỏi khoang thuyền, cô ta lấy kính viễn vọng nhìn thử: “Cũng hơi kỳ lạ, có thể là các cậu chủ nào đó ở Đế Đô bao du thuyền ra biển chơi, không cần ngạc nhiên đâu.”
Các cậu ấm thường ngày không có việc gì làm, quả thật rất hay tụ tập đưa người đẹp ra biển chơi.
Tần Phương Linh cũng không để ý, hỏi: “Tiểu Vân, bây giờ bắt người lên đây rồi, con định làm gì? Chúng ta cũng không thể cứ lênh đênh trên biển thế này mãi được.”
Hạ Vũ Mặc bị bọn họ trói lại, vứt vào khoang thuyền.
Tô Vân nói: “Không cần vội, con đã báo tin cho cô Tần, đến lúc đó giao đứa con hoang này cho cô Tần, cô ta sẽ xử lý, không cần chúng ta ra ta.”
“Tiểu Vân, con muốn mượn dao giết người sao?” Ánh mắt Tần Phương Linh nhìn Tô Vân xen lẫn sự sợ hãi, đứa con gái này của bà ta ngày càng tàn nhẫn hơn rồi.
“Tô Yên có nhà họ Lý và nhà họ Lục làm chỗ dựa, chúng ta cũng hết cách với cô ta, đương nhiên phải tìm một người dám ra tay với Tô Yên rồi, Tô Yên rất quan tâm đứa trẻ này, chắc chắn có thể đả kích Tô Yên.”
“Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, có phải tàn nhẫn quá rồi không, chúng ta có thù với Tô Yên, đưa trẻ này cũng không phải con của Tô Yên, cho dù đứa trẻ này xảy ra chuyện, có thể đả kích Tô Yên được bao nhiêu?” Tần Phương Linh nhìn vào khoang thuyền nói.
Hai mắt Hạ Vũ Mặc nhìn Tần Phương Linh chằm chằm, Tần Phương Linh bị nhìn đến nỗi dựng cả tóc gáy, vội vàng rời mắt sang chỗ khác: “Tiểu Vân, hay là chúng ta thả nó về đi?”
“Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy, sợ bóng sợ gió, lẽ nào mẹ trơ mắt nhìn con bị Tô Yên chà đạp dưới chân sao?” Tô Vân tức giận nói: “Con muốn hủy hoại mọi thứ Tô Yên để ý tới, thấy cô ta đau khổ con rất vui.”
Tần Phương Linh thở dài một hơi, bà ta cũng rất hận Tô Yên, nhưng lần nào cũng bị Tô Yên cho nhận cái kết đắng, bà ta bây giờ cũng không dám tùy tiện đắc tội Tô Yên nữa.
Tô Vân bước đến khoang thuyền, giận dữ đá Hạ Vũ Mặc một cái: “Đồ con hoang, muốn trách thì trách Tô Yên, do cô ta liên lụy mày.”
Tô Vân cũng che mặt, bây giờ cô ta làm việc rất cẩn thận, không còn liều lĩnh giống như trước kia.
“Đồ đàn bà xấu xa.” Hạ Vũ Mặc hung dữ nhìn chằm chằm Tô Vân: “Chị gái sẽ đến cứu tôi, anh trai cũng sẽ đến, tốt nhất chị hãy thả tôi ta, nếu không thì anh trai sẽ không tha cho chị đâu.”
“Mày là trẻ mồ côi, anh trai chị gái đâu ra chứ, đúng là đồ bốc phét.” Tô Vân nhìn thế nào cũng thấy Hạ Vũ Mặc chướng mắt, nhất là đôi mắt đó của Hạ Vũ Mặc, to giống như Tô Yên, khiến cô ta rất khó chịu.
“Mày còn trừng mắt với tao nữa, tao sẽ móc mắt mày ra đó.” Tô Vân hung hăng đe dọa Hạ Vũ Mặc.
“Đàn bà xấu xa, tôi cứ trừng chị đấy, hừ.” Hạ Vũ Mặc trừng mắt nhìn Tô Vân.
“Đồ con hoang.” Tô Vân tức giận bóp mặt Hạ Vũ Mặc, sau đó bị Hạ Vũ Mặc cắn vào tay: “Á, đáng chết.”
Tô Vân hét lên một tiếng, hung hăng đẩy Hạ Vũ Mặc ra: “Xem tao dạy dỗ mày thế nào.”
Tô Vân đang định đánh Hạ Vũ Mặc, Tần Phương Linh hoảng hốt đi vào nói: “Tiểu Vân không xong rồi, Vạn Nhất đến rồi, nói muốn lục soát du thuyền, mẹ thấy khả năng cao là nhằm về phía chúng ta đó, bây giờ phải làm sao đây.”
“Cái gì.”
Tô Vân giật mình, cô ta nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ trong khoang thuyền, không chỉ có Vạn Nhất đến, cô ta còn thấy Tô Yên đang đứng trên boong tàu chiếc du thuyền phía sau.
Sao lại đến nhanh như vậy.
Cô ta không thể để Tô Yên phát hiện được, nếu không thì chắc chắn sẽ phải vào trại tạm giam lần nữa, cô ta không muốn vào đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!