Hạ Vũ Mặc bĩu môi: “Con không nặng.”
Hạ Vũ Mặc rất quan tâm đến hình tượng của mình, cậu bé không thừa nhận mình là một nhóc mập.
Vạn Nhất vui vẻ nói: “Con không nặng, chỉ là thể tích của con hơi lớn một chút thôi.”
Vạn Nhất thích trêu chọc Hạ Vũ Mặc nhất, Hạ Phi không thích nói chuyện, IQ của anh ta thường bị lép vế trước mặt Hạ Phi, chọc ghẹo Hạ Vũ Mặc vẫn vui hơn.
Anh em ruột nhưng khác biệt cũng rất lớn.
Nhưng chuyện Hạ Vũ Mặc là em trai của Hạ Phi, Vạn Nhất trừ việc kinh ngạc ra anh ta cũng thấy rất vui.
Hạ Vũ Mặc thông minh lanh lợi, điểm này không làm anh thất vọng, là một hạt giống tốt, nếu đưa cậu bé lên đảo chắc chắn sẽ càng vui hơn.
Nghĩ đến đây, Vạn Nhất bỗng nhiên nhớ đến Tô Yên, muốn đưa Hạ Vũ Mặc đi, phải qua được ải của Tô Yên.
Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, ba người vội vàng xuất phát đi tìm Hạ Phi về.
Hạ Huy bế Hạ Vũ Mặc lên xe, ba người chạy đến bến tàu Châu Sâm.
Hạ Huy lái xe, suốt dọc đường Vạn Nhất vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ Mặc, thì thầm nói: “Sao con và Hạ Phi trông không giống nhau chút nào cả.”
Bởi vì Vạn Nhất nói Hạ Vũ Mặc béo nên cậu bé vẫn còn đang giận, giọng điệu đầy khinh thường nói: “Con và anh trai là anh em sinh đôi khác trứng, đương nhiên trông không giống nhau rồi.”
Vạn Nhất kích động nói: “Đúng rồi, chính là giọng điệu này, giống hệt như Hạ Phi, Hạ Huy cậu xem có phải giống lắm không?”
Hạ Huy thản nhiên nhắc nhở: “Anh Vạn, anh đang bị khinh thường đó.”
“Tính nết của anh em hai đứa nó tôi đã quen từ lâu rồi.” Vạn Nhất đã không thèm để ý những chuyện này nữa, anh chính là người đứng thứ hai trong tổ chức Ám Dạ, chẳng lẽ chút khả năng chịu đựng này cũng không có sao?
Vạn Nhất bắt đầu lảm nhảm hỏi: “Tiểu Vũ, con nói xem cha mẹ con sẽ có tính cách thế nào, hai đứa con trai đều xuất sắc như vậy.”
Nhắc đến cha mẹ, Hạ Vũ Mặc lại nhớ đến chuyện những người đó mắng cậu bé là đồ con hoang, phút chốc cảm thấy mất vui, cậu bé ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Vạn Nhất khó hiểu hỏi: “Tiểu Vũ, con sao thế? Con quay qua đây, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Hạ Huy nhìn Hạ Vũ Mặc qua kính chiếu hậu, nói: “Anh Vạn, anh đừng nhắc đến mấy từ cha mẹ trước mặt Tiểu Vũ.”
“Sao vậy?” Vạn Nhất hỏi theo bản năng, chợt phản ứng trở lại, anh ta đang chạm vào nỗi đau của Hạ Vũ Mặc.
Anh em hai đứa cũng giống nhau thật, trước đây anh ta cũng hỏi vấn đề tương tự, Hạ Phi cũng giận dỗi quay đầu bước đi.
Hai anh em đều là trẻ mồ côi, không được hưởng tình yêu của cha mẹ, cũng chưa từng gặp cha mẹ, điều này chính là vết sẹo trong lòng chúng.
Vạn Nhất nhìn Hạ Vũ Mặc đang tức giận, anh ta vô cùng tự trách nói: “Tiểu Vũ, xin lỗi, chú Vạn sai rồi, chú Vạn xin lỗi con nhé, lát nữa con sẽ được gặp anh trai thôi, vui vẻ lên.”
Vẫn là hai chữ “anh trai” có tác dụng hơn, Hạ Vũ Mặc khẽ ngoảnh đầu lại, vẻ mặt hậm hực giận dỗi, không thèm nói gì.
Vạn Nhất vui mừng, trẻ con bây giờ thú vị thật.
Bến tàu Châu Sâm.
Khách du lịch ở đây rất đông, ba người đến bến tàu, nhìn thấy mấy trăm chiếc du thuyền dừng ở bến tàu bỗng thấy đau đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!