Hạ Vũ và Hạ Huy lập tức bước lên, bắt lấy cô Mã sau đó nhanh chóng lấy dây thừng trói chị ta lên cây.
Trong mắt bọn họ còn không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, chứ đừng nói là người đàn bà độc ác lại dám ra tay với một đứa trẻ này.
Thấy Tô Yên định làm thật, cô Mã sốt ruột nói: “Phụ huynh bé Hạ Vũ Mặc, cô làm vậy là phạm pháp đó, cô không muốn Hạ Vũ Mặc ở lại nhà trẻ nữa đúng không, cô dám làm vậy với tôi sao?”
“Tại sao tôi không dám?” Tô Yên lạnh lùng cười to, ánh mắt cô lại liếc sang đám phụ huynh đang hóng chuyện, cô hỏi Hạ Vũ Mặc: “Tiểu Vũ, nói cho chị biết, còn ai nữa.”
Có Tô Yên làm chỗ dựa, Hạ Vũ Mặc cũng không còn sợ nữa, cậu bé khụt khịt mũi, sau đó giơ tay chỉ vào một đứa trẻ cũng tham gia vào chuyện này.
“Chị ơi, có cậu ta, còn có cậu ta và còn có thằng béo đó…”
Hạ Vũ Mặc chỉ ra tổng cộng năm đứa trẻ, đám trẻ đều sợ hãi nấp sau lưng phụ huynh run cầm cập.
Trong đó có một phụ huynh đứng dậy, mỉa mai khiêu khích nói: “Đây không phải là cô Tô sao, cô còn cho rằng mình là con gái nuôi nhà họ Lý nên ở đây diễu võ giương oai sao, cô dám đụng vào con trai tôi thử xem.”
Thấy có người ra mặt, những phụ huynh khác cũng lần lượt bước ra.
“Đây chính là nhà trẻ quý tộc, những đứa trẻ có thể vào đây học đều có gia cảnh không tầm thường, đây là bà Vương, nhà bà ấy làm về trang điểm, đây là bà Lý, nhà bà ấy khó ai sánh bằng, tổ tiên chính là đời sau của con cháu Bát Kỳ.”
“Ồ, thì ra đây chính là Tô Yên bay lên cành cao ngỡ thành phượng hoàng sao, còn tưởng mình ghê gớm lắm nhỉ.”
“Cô bảo vệ đứa trẻ này như vậy, rốt cuộc đứa trẻ này là gì của cô? Chẳng lẽ nó là con trai riêng của cô thật sao?”
Mọi người đều cười ồ lên.
Những quý cô quý bà này giọng điệu cực kỳ mỉa mai, ai nấy đều xem thường Tô Yên.
Tập đoàn Tô thị của nhà cô vốn chẳng có tiếng tăm gì, Tô Yên lại không phải là con gái ruột của Lý Mộc Sinh, chỉ là một đứa con gái nuôi thì có gì phải sợ chứ.
Chuyện nhận con trai con gái nuôi trong giới nhà quyền thế cũng nhiều không kể xiết.
Hạ Vũ Hạ Huy không nghe lọt tai nữa, Hạ Vũ lạnh lùng nói: “Các người dám nói chuyện xấc láo với cô Tô sao?”
“Hạ Vũ.” Tô Yên quát một tiếng, sau đó ánh mắt cô lạnh lùng lướt sang đám quý bà quý cô đang xem thường cô, cô khẽ nhếch khóe môi bật cười, chỉ là nụ cười đó không ấm áp chút nào.
“Các người đều là quý bà hạng nhất hạng nhì trong giới, nói thật, đi so với các người thì Tô Yên tôi cũng không là cái thá gì thật.”
“Biết là tốt rồi, còn không mau thả cô Mã ra.” Bà Lý vênh váo đắc ý nói với hiệu trưởng Vương: “Chỗ chúng ta là nhà trẻ quý tộc, không phải loại tôm tép gì cũng có thể vào, ông đưa một đứa con hoang không cha không mẹ vào đây, như thế chẳng phải là đang hạ thấp đẳng cấp của bọn tôi sao?”
Bà Vương cũng hùa theo nói: “Xem xem đứa trẻ đó, hai mắt nó hung hăng như sói hoang vậy, một đứa không cha không mẹ thì làm gì có ai dạy dỗ chứ, đừng để nó làm hư con chúng tôi.”
“Đúng vậy, con trai tôi dạo này không thèm nghe lời như trước nữa, chắc chắn chính là do đồ con hoang này dạy hư.”
“Tôi mua đồ chơi cho con trai tôi hết mấy vạn, mang đến trường chơi cũng không biết cái thứ dơ bẩn nào trộm mất, trước đây cũng đâu có chuyện như vậy.”
“Đúng vậy, hiệu trưởng Vương, chúng ta không thể để một con sâu làm rầu nồi canh được, nếu đứa trẻ này vẫn tiếp tục ở lại, vậy chúng tôi sẽ chuyển trường hết.”
Mở miệng ra là đồ con hoang, không cha không mẹ, cơn giận trong lòng Tô Yên lại càng dâng cao.
Cô Mã bị trói trên cây lúc này cũng tức giận nói: “Hiệu trưởng, đứa trẻ Hạ Vũ Mặc này cũng ranh ma lắm, lúc lên lớp không chịu nghe lời, lúc nào cũng nói giáo viên dạy sai, quấy rối lớp học, trong đầu cũng toàn những suy nghĩ kì lạ, tôi thấy đứa trẻ này chắc chắn bị bệnh rồi, không thể tiếp tục ở lại đây được.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!