Hai người Lục Cận Phong và Tô Yên đều có chút không được tự nhiên. Lục Cận Phong nắm tay thành đấm, che bên khóe môi, giả bộ ho vài tiếng.
Quả thật là vừa rồi quá sơ ý.
Má Tô Yên nóng bừng, cúi đầu cười xấu hổ: “Hạ Phi, con đã ăn xong chưa?”
“Dạ ăn xong rồi.” Hạ Phi nhìn qua Lục Cận Phong, vẻ mặt nghiêm túc: “Đại ca Lục, anh đã khỏe hơn chưa? Vừa nãy Lục Thừa Mẫn nói muốn gọi bác sĩ đến khám cho anh, chắc là sẽ đến nhanh thôi.”
Lục Cận Phong sớm đã đoán trước được Lục Thừa Mẫn sẽ giữ lại một nước đi, anh trầm giọng nói: “Hạ Phi, tối nay em đến nhà Vạn Nhất ở trước đi.”
Hạ Phi u ám nói một câu: “Đại ca Lục, anh yên tâm để tôi đi sao?”
Lục Cận Phong nhớ đến lúc dùng bữa, Vạn Nhất liên tục chiếm tiện nghi của Hạ Phi, vậy nếu để hai người cùng một chỗ, Vạn Nhất chắc chắn xui xẻo.
Lục Cận Phong ý vị sâu xa cong môi: “Ra ngoài gây chuyện rồi cũng phải trả giá.”
Trong con ngươi tối đen của Hạ Phi xẹt qua một chút xảo quyệt: “Đại ca Lục, em biết nên làm gì rồi.”
Tô Yên nhìn qua nhìn lại hai người, cô đột nhiên có chút đồng cảm với Vạn Nhất, đây chính là kết cục của việc làm chuyện không nên làm đấy.
Lục Cận Phong đeo lại mặt nạ sẹo lên mặt, nằm xuống giường, rất nhanh đã tiến vào trạng thái suy yếu như thể bất cứ lúc nào cũng có thể quy tiên.
Tô Yên dựng ngón cái: “Quả nhiên đời người như một vở kịch, toàn là dựa vào diễn xuất.”
Chả phải trước kia cô đã bị diễn xuất của Lục Cận Phong lừa sao?
“Dì Tô, dì có thể đưa con xuống lầu không?” Hạ Phi ngước đầu nhìn Tô Yên.
Hạ Phi rất ít khi chủ động thân cận một người, nhưng là Tô Yên, nó lại không kiềm được muốn đến gần.
“Được chứ.” Tô Yên rất vui, cô cũng rất thích Hạ Phi.
Lục Cận Phong sầu muộn: “Bây giờ anh là một bệnh nhân.”
Ý của lời này là, không phải là nên có một người ở lại chăm sóc sao?
Tô Yên trợn mắt nhìn anh một cái: “Vì thế anh nên nằm cho ngay ngắn, đợi Lục Thừa Mẫn dẫn bác sĩ đến. Em đưa Hạ Phi xuống lầu trước.”
Hạ Phi phỉ nhổ: “Đại ca Lục, mượn dì Tô của anh vài phút, không cần phải keo kiệt như vậy.”
Lục Cận Phong càng sầu muộn hơn: “Tôi có chút hối hận khi để nhóc rời đảo.”
Hạ Phi: “Đàn ông con trai nói lời phải giữ lấy lời.”
Tô Yên không nhịn được bật cười, nắm tay Hạ Phi đi ra ngoài.
Lúc bàn tay được Tô Yên nắm lấy, Hạ Phi thoáng sửng sốt.
Tay của dì Tô thật ấm áp.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!