“Sức khỏe của đại ca Lục càng lúc càng tệ.” Vạn Nhất thở dài, mấy câu này là cố ý nói cho Lục Thừa Mẫn nghe: “Nhưng mà yên tâm, cha đã mời một bác sĩ vô cùng lợi hại cho đại ca rồi, nhất định sẽ có thể nhanh chóng khỏe lại thôi.”
Ông cụ Lục vừa nghe đã hỏi: “Vạn Nhất, con thật sự là đã tìm được bác sĩ cho Tiểu Phong rồi hả?”
“Ông nội Lục, con biết sức khỏe của đại ca không tốt, cho nên mấy ngày nay đều tìm bác sĩ. Cuối cùng cũng tìm được một vị bác sĩ nổi tiếng, ngày mai có lẽ sẽ tới Đế Đô.”
Lục Thừa Mẫn mở miệng nói: “Ông nội, anh cả bị bệnh nặng như vậy cũng không thể chờ tới sáng mai đâu, vừa hay con có quen một vị bác sĩ rất giỏi, ông ấy cũng ở Đế Đô, con sẽ lập tức gọi điện cho ông ấy tới khám bệnh cho anh cả.”m
Ánh mắt đục ngầu của ông cụ Lục bỗng xoẹt qua một tia khác thường, do dự một lúc lại nói: “Được, vậy con gọi điện cho vị bác sĩ đó tới khám bệnh cho anh cả con xem.”
Hạ Phi và Vạn Nhất liếc mắt nhìn nhau, Hạ Phi đứng lên nói: “Cụ cố, bà nội Trần, con muốn đi thăm đại ca Lục.”
Trần Tố Anh cảm động nói: “Thật là một đứa bé ngoan, đi đi.”
Ở lầu ba.
Tô Yên đẩy Lục Cận Phong vào trong phòng, người kia lập tức không còn ho nữa, cũng tháo mặt nạ sẹo trên mặt xuống.
Tô Yên dùng tay chọc chọc vào lớp mặt nạ kia, nói: “Cái này làm y hệt thật luôn.”
“Thì là dùng da người làm mà.”
“Hả?” Tô Yên vừa nghe đã sợ khiếp vía vội vứt lớp mặt nạ kia đi, lại nhìn thấy ý cười trong mắt của Lục Cận Phong mới biết mình bị đùa bỡn, thẹn quá hóa giận: “Được lắm nha Lục Cận Phong, anh dám giỡn mặt với em hả.”
Nói xong, Tô Yên xắn tay áo lên.
Lục Cận Phong nhẹ nhàng ôm lấy người kia vào lòng, cùng ngã lăn xuống giường.
Hai người vui đùa trên giường, giỡn qua giỡn lại một hồi, đột nhiên yên tĩnh lại.
Đôi mắt thâm thúy của Lục Cận Phong nhìn chằm chằm người Tô Yên. Anh vươn tay giúp cô vén những sợi tóc lộn xộn trước trán, ánh mắt di chuyển từ đôi mắt, cái mũi xuống thẳng đến bờ môi của Tô Yên.
Đôi môi xinh đẹp như đóa hồng nở rộ đợi người hái.
Yết hầu của Lục Cận Phong chuyển động. Ở trong mắt Tô Yên, động tác này gợi cảm muốn chết.
Tô Yên nhìn chằm chằm yết hầu của Lục Cận Phong, nhịn không được vươn tay ra sờ.
“Yết hầu của anh, đẹp thật đấy.”
Cái chạm này giống như là chạm phải dòng điện. Lục Cận Phong bắt lấy tay Tô Yên, thì thào một cách động tình: “Yên Yên, anh muốn.”
“Hả?” Tô Yên ngây ra một chốc, ngượng đỏ cả mặt. Cô lấy hai tay che mặt, lại nhịn không được nhìn lén qua kẽ hở giữa ngón tay.
Dáng vẻ thẹn thùng của Tô Yên giống như một cây thuốc phiện có thể gây chết người. Bàn tay của Lục Cận Phong chậm rãi lướt từ ngực xuống dưới, bắt đầu cởi nút quần…
Rõ ràng cũng không không phải lần đầu tiên nữa, nhưng Tô Yên vẫn thấy căng thẳng, có cảm giác như máu trong người đang sôi trào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!