Trang sức thì nhà họ Lục không thiếu, mấy túi xách hàng hiệu đó lại càng có rất nhiều rồi.
Cuối cùng, cả hai cùng dừng lại ở một cửa tiệm trái cây, Lục Cận Phong nói: “Cứ mua cái này đi.”
Tô Yên kinh ngạc: “Mua trái cây hả? Hình như không tốt lắm đâu.”
“Chỉ cần là em mua thì bọn họ đều thích, của ít lòng nhiều mà.”
Cuối cùng, cả hai chọn một thùng trái cây tươi, tổng tiền là mấy trăm nghìn.
Trên đường lái xe tới nhà cũ nhà họ Lục, Tô Yên vẫn luôn thấy bồn chồn trong người, càng gần tới nhà họ Lục, cô lại càng căng thẳng không thôi.
Xe chậm rãi lái vào sân vườn của nhà họ Lục, diện tích của cả nhà cũ này rộng tới mấy nghìn mét vuông được xây theo lối kiến trúc cổ, xe vào trong sân cũng lái tầm hơn mấy phút nữa mới tới cửa.
Khoảnh khắc đẩy cửa xe bước ra, Tô Yên bị độ hào nhoáng của nơi này làm cho sửng sốt.
Trước cổng nhà họ Lục đã đứng sẵn hai hàng người, khoảng chừng có năm mươi hay sáu mươi người gì đó, có bảo mẫu, người giúp việc rồi tới tài xế. Mà Trần Tố Anh và ông cụ Lục cũng đang đứng ở trên bậc thang quan sát.
Lục Minh Khánh và cả Lục Thừa Mẫn cũng đều đang ở đó.
Tô Yên vừa bước xuống đất thì cả đám người làm đã đồng loạt hô lên: “Chào cô Tô, chào cậu cả.”
Tô Yên cười gượng một cái, ánh mắt vô cùng có tính dò xét nhìn về phía Lục Cận Phong, muốn hỏi là sao lại làm rầm rộ lên như thế vậy chứ?
Lục Cận Phong nhún vai, vẻ mặt rất bất khả kháng. Anh cũng không ngờ Trần Tố Anh và ông cụ Lục lại chuẩn bị màn chào đón long trọng như vậy.
“Tiểu Yên à, mau vào trong đi. Có mệt lắm không, đói bụng chưa?” Trần Tố Anh nhiệt tình đi tới nắm tay của Tô Yên, trực tiếp bỏ mặc đứa con trai ruột ở phía sau.
Ông cụ Lục nhìn thấy Tô Yên cũng nở nụ cười hiền hậu, lúc đầu nghe cháu trai của mình nói muốn dắt bạn gái về nhà, ông vẫn còn nghi ngờ chưa tin, bây giờ tận mắt nhìn thấy anh thật sự đưa Tô Yên về đây mới vô cùng hào hứng.
Lục Cận Phong kết hôn ba lần, sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên chính thức dắt bạn gái về nhà.
“Cô, con không mệt.” Tô Yên mỉm cười đáp, sau đó lại tới chào hỏi ông cụ Lục: “Con chào ông nội.”
“Ừ ừ ừ.”
Một tiếng “ông nội” đó khiến ông cụ Lục cười đến ngoác mồm: “Mau vào trong đi.”
Mọi người đồng loạt tiến vào, chỉ còn mỗi Lục Cận Phong ngồi trên xe lăn, khỏi nói cũng biết có bao nhiêu đơn độc.
Lục Minh Khánh đi được hai bước bỗng quay người lại: “Anh cả, em đẩy anh.”
Lục Cận Phong: “Còn chút lương tâm đó.”
Lục Minh Khánh phỉ nhổ: “Anh bỗng dắt cô Tô về đây nên mình bị ngó lơ, còn trách ai được.”
Lục Cận Phong đột ngột dắt Tô Yên về, chuyện này cũng khiến Lục Minh Khánh rất bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!