“Mắt để đi đâu…” Tạ Bảo Trân đang định bù lu bù loa lên thì nhìn thấy Tô Yên, gương mặt bà ta lập tức tươi cười như hoa: “Cô Tô, không đụng phải người cô chứ hả, người nên xin lỗi phải là tôi mới đúng.”
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Tô Yên nhìn rõ đối phương rồi, không ngờ lại là mẹ của Sở Hướng Nam.
Tô Vân chạy tới: “Mẹ.”
Tạ Bảo Trân nghe thấy tiếng Tô Vân thì sắc mặt lập tức trở nên xấu xí, hai thái cực trước sau vô cùng rõ rệt, bà ta chẳng buồn đáp lại Tô Vân một tiếng.
Tô Vân xấu hổ đứng tại chỗ cũ, cho dù cô ta đã mang thai cũng không hề được coi trọng trong nhà họ Sở, luôn phải nhìn sắc mặt mẹ chồng mà sống.
Nhưng mà điều xấu hổ hơn còn nằm ở phía sau.
Tạ Bảo Trân kéo Tô Yên, bà ta bày ta vẻ mặt thương xót: “Cô Tô à, trong số những thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc thì cô chính là cô con dâu tôi ưng ý nhất, chỉ tại một số người tìm cách hãm hại nhằm chia rẽ cô và Hướng Nam, cô Tô, thật ra trong lòng Hướng Nam trước giờ chỉ yêu mỗi mình cô, không biết cô có thể cho nó thêm một cơ hội nữa?”
Lời này thật khiến Tô Yên cảm thấy kinh ngạc.
Tạ Bảo Trân ấy vậy mà lại tới làm mai mối cho con trai mình sao?
Lại còn ở ngay trước mặt Tô Vân, chuyện này quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng của Tô Yên.
Tạ Bảo Trân là người như thế nào, chẳng lẽ Tô Yên lại không hiểu rõ, lúc cô vẫn còn qua lại với Sở Hướng Nam, bà ta đâu có thèm liếc qua cô dù chỉ một lần.
Chỉ bởi vì cô là người bị nhà họ Tô bỏ rơi, không có bất kỳ giá trị nào.
Nếu Sở Hướng Nam không dùng cách tuyệt thực để ép buộc, thì làm sao bà ta để hai người kết hôn.
Quả nhiên, còn người đều là một lũ chỉ biết nịnh bợ.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy.” Tô Vân nghe thấy vậy thì tức giận, lời nói của Tạ Bảo Trân khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu: “Con và Hướng Nam mới là vợ chồng, là vợ chồng hợp pháp, hơn nữa chúng con cũng đã có con với nhau rồi.”
“Sao cô có thể kết hôn cùng con trai tôi, tất cả là do cô tính toán trong lòng cả.”Tạ Bảo Trân châm chọc: “Còn trẻ tuổi mà tâm địa đã thâm hiểm như vậy, người mà con trai tôi cưới không phải cô, chính cô đã dùng thủ đoạn ti tiện đánh tráo cô dâu, đáng ra người cô lấy phải là tên què quặt nhà họ Lục kia kìa, dù sao trước giờ tôi cũng chưa từng coi cô như con dâu tôi.”
Một câu “tên què quặt” này khiến Tô Yên cảm thấy vô cùng không vui, người đàn ông của cô không phải để người khác dễ dàng lăng mạ như vậy được.
Tô Yên rút tay về, lạnh nhạt nói: “Bà hai Sở, cẩn thận tai vách mạch rừng, nếu để nhà họ Lục nghe thấy lời bà vừa nói, e là sẽ rước lấy tai vạ đó, với lại, đừng có lôi Sở Hướng Nam ra nói trước mặt tôi, tôi chẳng liên quan gì đến anh ta cả, đừng gây hiểu lầm cho người khác.”
Trong giáo lý về cuộc đời của Tô Yên, chỉ có duy nhất mình cô được phép ức hiếp người đàn ông của cô, người khác dám mở mồm gièm pha một câu thì lập tức sẽ trở thành kẻ địch của cô.
Một câu “bà hai Sở” này đủ để cái mặt mo của Tạ Bảo Trân không nén nổi tức giận.
Bà tà chỉ là một người đàn bà tiểu tam, hơn nữa cũng chẳng có địa vị cao sang gì, cái danh “bà hai Sở” kia cũng chẳng xứng đáng được nhận.
Làm gì có chuyện nhà họ Sở có thể tùy tiện dây vào nhà họ Lục?
Sắc mặt Tạ Bảo Trân hết đỏ lựng rồi lại trắng bệch, nhìn thấy bà ta tức giận, trong lòng Tô Vân còn phải nói rất là vui mừng, cô ta chẳng có vẻ gì là muốn ra mặt giúp đỡ cả.
Tạ Bảo Trân không dám bật lại Tô Yên, chỉ có thể trừng mắt lườm Tô Vân một cái, trút toàn bộ nỗi bực tức lên người Tô Vân.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!