Cô vui mừng đến bật khóc, nước mắt lăn dài, có hơi nói năng lộn xộn: “Các con tôi chưa chết, bọn chúng vẫn còn sống, vẫn còn sống.”
Trương Lan Hương thấy vậy cũng vô cùng lo lắng, khóe mắt ướt át: “Không chết, còn là hai cục cưng nhỏ vô cùng xinh đẹp và khỏe mạnh.”
“Bọn chúng đang ở đâu?” Tô Yên kích động cầm lấy tay Trương Lan Hương: “Bác sĩ Trương, con tôi ở đâu? Bà biết không?”
“Tôi cũng không biết.” Trương Lan Hương khổ sở lắc đầu: “Lúc đó chúng tôi chỉ phụ trách đỡ đẻ cho cô, còn đứa bé thì giao cho ngài Tô.”
Cô bị lừa rồi.
Tô Đình Nghiêm lừa cô suốt bốn năm.
Trương Lan Hương nhớ tới một chuyện nói: “Nhưng mà tôi nhớ rõ một trong hai đứa bé có một cái bớt hình tròn màu xanh ở sau tai.”
“Bớt màu xanh sao?” Tô Yên khóc không thành tiếng, sau đó nắm lấy tay Trương Lan Hương: “Bác sĩ trương, cảm ơn bà, cảm ơn.”
Biết được con mình con sống, hơn nữa còn là hai bé trai đáng yêu, Tô Yên cũng nhịn không nổi nữa.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, cô trực tiếp đi đến nhà họ Tô.
Trời đã tối rồi, hơn nữa còn mưa lớn nữa.
Tô Duy gọi điện thoại tới, giọng nói yếu ớt: “Chị, chị đang ở đâu thế?”
“Tiểu Duy, chị có chút việc, quay về nhà họ Tô một chuyến đã, xong việc sẽ đến tìm em ngay.”
Biệt thự nhà họ Tô.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Mưa to như thác nước, Tô Yên xuống xe, trực tiếp lao vào màn mưa, trong chốc lát cả người ướt sũng.
Vẻ mặt Tô Yên rất lạnh lùng, cô đi tới cửa, vươn tay ấn chuông cửa.
Tô Yên ấn chuông không ngừng, tiếng chuông cửa dồn dập trong đêm mưa nghe vô cùng chói tai.
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân, Tô Đình Nghiêm mặc quần áo ở nhà, mở cửa, nhìn thấy cả người Tô Yên ướt sũng, sửng sốt một lúc.
Trong tay Tô Đình Nghiêm xách bình rượu, gương mặt đầy râu ria, vô cùng lôi thôi nhếch nhác, cả người toàn mùi rượu.
Kể từ khi biết Tần Phương Linh phản bội mình, ông ta không gượng dậy nổi nữa, làm ổ trong nhà tự sa ngã, uống rượu giải sầu.
Sống hơn nửa đời người cũng chỉ là một trò cười, cả đời dày công tính toán lại bị người đầu ấp tay gối với mình tính toán lừa gạt hơn hai mươi năm, tự tin và lòng tự tôn bị giẫm đạp dưới chân, Tô Đình Nghiêm sụp đổ.
Tô Yên nhìn chằm chằm Tô Đình Nghiêm, ánh mắt so với băng còn lạnh hơn, quát ầm lên: “Hai đứa bé của tôi rốt cuộc đã bị ông ném đi đâu rồi.”
Một người đứng ở ngoài cửa, một người đứng bên trong cửa, mưa to gió lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!