Lục Cận Phong giả vờ bao lâu như vậy rồi, nếu như bây giờ không ngụy trang nữa, nhất định sẽ khiến cho không ít người giật bắn mình.
Cuộc nội chiến ở nhà họ Lục vô cùng gay go, nếu không thì Lục Cận Phong cũng đã không ngụy trang rồi.
Tô Yên im lặng ngồi bên cạnh lắng nghe, Lục Cận Phong để cô nghe, cô cũng thoải mái ngồi nghe.
Dù sao anh cũng đã ngụy trang lâu vậy rồi, cũng không thể đột nhiên “khỏi hẳn” được, cần phải có một quá trình.
Xa Thành Nghị ở lại biệt thự Nam Sơn, Tô Yên và Lục Cận Phong ăn sáng xong đã cùng nhau ngồi xe tới công ty.
Lục Cận Phong bỗng nói: “Người vừa nãy là Xa Thành Nghị, bọn anh là bạn chí cốt. Kỹ thuật chữa bệnh của anh ta rất lợi hại, màn kịch này cần phải phối hợp với anh ta để diễn cho xong.”
Tô Yên có hơi kinh ngạc, Lục Cận Phong lại cố tình ngồi giải thích với cô.
Tô Yên nghiêng đầu, nhìn chằm chằm anh mà nói: “Nếu như anh đột nhiên không giả vờ nữa, tôi đang nghĩ không chừng sẽ có cả khối phụ nữ đứng xếp hàng chờ gả cho anh.”
Lúc trước, những cô chiêu ở trong giới thượng lưu vừa nghe tới Lục Cận Phong bị què chân và bị hủy dung sẽ không sống được bao lâu nữa, cộng thêm chuyện nội bộ nhà họ Lục tranh chấp gay gắt, nếu lỡ như Lục Cận Phong chết đi thì chính là phải thủ tiết, cho nên không ai dám gả cho anh. Nhưng mà, nếu như Lục Cận Phong đẹp lên, chuyện lại không còn giống như vậy nữa.
Lục Cận Phong khi đó chính là một người đàn ông độc thân thuộc cấp bậc kim cương, là người đàn ông mà người phụ nữ nào đều mong muốn có được.
Lục Cận Phong khẽ cong môi lên: “Yên Yên, em đang ghen?”
Tô Yên cảm thấy ghen tỵ lại khiến Lục Cận Phong cảm thấy rất vui vẻ.
Tô Yên bĩu môi: “Ai ghen chứ, tôi thuận miệng nói thôi. Tôi có quan hệ gì với anh đâu, anh yêu ai thương ai, chẳng liên quan gì tới tôi cả.”
Đột nhiên eo lại bị ghì chặt, Tô Yên bị Lục Cận Phong kéo vào trong ngực. Anh ghé vào tai cô, tóc mai khẽ chạm vào vành tai của cô, hỏi: “Ngủ cũng ngủ chung rồi, muốn quỵt nợ? Hửm?”
Chữ cuối cùng lại được Lục Cận Phong cố ý kéo dài ra, vô cùng dụ hoặc.
Giọng nói của anh trầm ấm vô cùng dễ nghe, gò má của Tô Yên đỏ bừng, nhẹ nhàng đẩy người kia ra: “Ngồi đàng hoàng đi, đừng có lộn xộn nữa, còn có người đó.”
Hạ Vũ lái xe ở phía trước có tư tưởng sống rất mãnh liệt, lập tức chỉnh tấm ngăn cách âm kéo xuống.
Tô Yên: “…”
Lục Cận Phong trầm giọng nói: “Được rồi, bây giờ không có ai nữa.”
Tô Yên khẩu thị tâm phi nói: “Bây giờ đã là thời đại gì rồi, đều là người trưởng thành cả rồi, ai nói ngủ chung thì nhất định phải yêu nhau? Hơn nữa, tối hôm qua nhất định là anh đã mang tôi tới, có đúng không?”
“Vậy trước đó thì sao?” Lục Cận Phong lại càng thêm dùng sức, ép chặt Tô Yên dán vào mình, giọng nói vô cùng đầu độc: “Yên Yên không hài lòng với biểu hiện trước đó của anh sao? Không muốn chịu trách nhiệm?”
Mị lực của anh lại bộc phát, Tô Yên chỉ thoáng suy nghĩ một chút lại không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, ngoài miệng nhắc nhở: “Sắc tức thị không, không tức thị sắc.”
Thấy người kia vẫn chưa hoàn toàn mở lòng ra với mình, Lục Cận Phong có hơi ủ dột.
Quá khứ của Tô Yên không đẹp đẽ, lại thêm chuyện thân phận và bối cảnh của hai người rất khác biệt. Muốn để Tô Yên thoải mái với anh, còn phải cần một khoảng thời gian nữa.
“Tương lai còn dài.” Lục Cận Phong khẽ hôn nhẹ lên trán Tô Yên, buông cô ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!