“Xin lỗi, cháu đã hiểu lầm rồi.” Tô Yên cười, rồi cô tiếp tục ăn.
Lệ Quốc Minh ăn không nhiều gì, căn bản đều là xem Tô Yên ăn.
“Tiểu Yên à, trong những năm tháng mẹ của cháu kết hôn với Tô Đình Nghiêm, bà ấy có hạnh phúc không?”
Tô Yên nghĩ đến mẹ, trong lòng lại có chút thương cảm và hoài niệm: “Chắc là mẹ hạnh phúc đấy, bà ấy rất thích cười. Khi mẹ cười, trông rất xinh đẹp, rất ấm áp.”
Trong ấn tượng của Tô Yên, mẹ cô luôn là người nhã nhặn, điềm tĩnh, chăm lo nhà cửa tươm tất gọn gàng, trong sân trồng rất nhiều loại hoa đẹp, một khi đến mùa xuân sẽ đẹp vô cùng.
Công ty của Tô Đình Nghiêm gặp khó khăn, chỉ cần mẹ ra mặt thì không có gì là không thể giải quyết được.
Lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, bên ngoài có thể giải quyết được chuyện lớn nhỏ của công ty, giúp cho sự nghiệp của chồng ngày một đi lên, bên trong thì quán xuyến nhà cửa nề nếp gọn gàng.
Trong mắt Tô Yên, mẹ cô là một người hoàn mỹ.
Nhưng một người hoàn mỹ như vậy lại gặp phải kẻ phản bội như Tô Đình Nghiêm, cô không biết khi mẹ cô qua đời có biết chuyện giữa Tô Đình Nghiêm và Tần Phương Linh hay không.
Tô Yên cũng không thể hiểu nổi tại sao một người xinh đẹp, dịu dàng và hiền lành như mẹ lại thích Tô Đình Nghiêm.
Lệ Quốc Minh cảm khái: “Khi mẹ của cháu cười quả thực rất đẹp. Hơn hai mươi năm rồi, không ngờ rằng thứ nhận được lại là tin bà ấy đã qua đời.”
Lệ Quốc Minh nói mãi nói mãi, khóe mắt có hơi ươn ướt.
Dáng vẻ đó không phải là diễn, trong lòng Tô Yên vô cùng tò mò.
Cô không biết gì về thân thế và quá khứ của mẹ mình, không biết một chút gì cả, Tô Đình Nghiêm cũng chưa bao giờ đề cập đến.
“Chú Lệ, làm sao chú và mẹ cháu lại biết nhau?”
Lệ Quốc Minh né tránh câu hỏi này và cười nói: “Tiểu Yên, ăn nhiều một chút đi. Lần này đi, chú Lệ không biết lần sau đến khi nào mình mới quay lại nữa.”
Tô Yên cũng rất biết điều không truy hỏi nữa.
Ăn xong, Tô Yên đứng ở cửa nhà hàng tiễn Lệ Quốc Minh.
Lệ Quốc Minh tiến lên vài bước, sau đó quay lại, lấy ra một sợi dây chuyền ra: “Tiểu Yên, cái này là của mẹ cháu, nên giao lại cho cháu.”
“Của mẹ cháu sao?”
Tô Yên nhìn sợi dây chuyền trên tay, mặt trên sợi dây chuyền vậy mà lại có thiết kế đầu mèo và thân rắn, trông rất kỳ quái, toát ra cảm giác thần bí.
“Cất kỹ đi. Đây là món đồ năm đó mẹ cháu để quên ở chỗ của chú. Bây giờ giao lại cho cháu, xem như là trả lại cho nguyên chủ.”
Lệ Quốc Minh lên xe, vẫy tay với Tô Yên, rồi nói với tài xế: “Tới sân bay.”
Tâm trạng của Lệ Quốc Minh rất tốt.
“Ông Lệ, ngài giao sợi dây chuyền cho cô cả rồi sao?”
“Để con bé một mình ở lại Đế Đô, tôi cũng không yên tâm lắm. Có sợi dây chuyền ở bên, nếu một ngày nào đó con bé thật sự gặp phải chuyện gì, nói không chừng nó có thể bảo vệ con bé.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!