Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

“Tiếu Vũ, sao con lại ớ đây, dì cũng rất nhớ con, máy hôm nay con chạy đi đâu vậyT
Cô vản luôn lo lâng đứa nhỏ này sẽ xáy ra chuyện, không có người lớn chăm sóc, lỡ gặp phái người xấu thì phái làm sao.
Thấy Hạ Vũ Mặc không sao, trong lòng Tô Yên thấy yên tâm hơn.
Sau đó cô lại nhớ ra ớ đây là sở cánh sát, sao Hạ Vũ Mặc lại ớ sớ cánh sát thế?
Tô Yên có trực giác, Hạ Vũ Mặc gặp râc rối ròi.
Không ngờ cô thực sự đã đoán đúng.
Trong đôn cảnh sát, cảnh sát Lý đi tới nói: ‘Cô Tô, cô đến ròi.”
‘Cảnh sát Lý, sao Tiếu Vũ lại ờ chỏ này? Có phẩi nó lại rơi vào tay kẻ xấu hay không?”
‘Không phải, chuyện là như thế này, đứa trẻ này mang một cái cài tóc trị giá một trăm vạn đi bán, ông chủ nghi ngờ đồ vật này có nguồn gốc không rõ ràng, cho nên giao người mang đến cục cảnh sát.” Cánh sát Lý nói tiếp: ‘Đứa trẻ này nói đồ vật này là do cô đưa cho nó, nén chúng tôi mới liên hệ với cô.”
Cài tóc?
Cảnh sát Lý lấy cài tóc ra đưa cho cồ.
Lúc này Tô Yên mới nhớ ra, đây là cài tóc mà Lục Cận Phong đã tặng, bị Hạ Vũ Mặc mượn gió bẻ mãng cầm đi.
Tô Yên nhìn vào mât Hạ Vũ Mặc, Hạ Vũ Mặc giống như một bé cưng ngoan ngoãn nhận ra lỗi sai, cúi đãu, sâm vai đáng thưcmg nói: “Dì xinh đẹp à, con biết sai rồi.’
Bây giờ Tô Yên xem như là nhận thức được, tốc độ nhân sai cúa Hạ Vũ Mặc ngang ngứa với tốc độ phạm sai lầm cúa nó.
Trộm đồ không phải là chuyện nhỏ.
Hạ Vũ Mặc vẩn còn nhỏ, tuối nhỏ mà đã học được thói ãn cáp vặt, miệng đãy lời dối trá, Tô Yên rất lo láng.
Cô không thể đẽ mặc cuộc đời của đứa bé này bị hủy hoại như vậy.
‘Cảnh sát Lý, tôi xin lổi, cài tóc này thực sự là tôi đưa cho Tiểu Vũ.” Tô Yên xin lỗi nói: “Tiếu Vũ vắn còn nhỏ, đứa trẻ này cũng rất đáng thương, đã gây ra phiền phức cho mọi người
rồi.”
‘Không sao, biết rõ ràng là tốt rồi.” cánh sát Lý nói: “Đứa trẻ này quả thực đáng thương, không cha không mẹ, chúng tôi chuấn bị liên hệ với trại mồ côi, mang đứa trẻ sang đó, nó lưu lạc bên ngoài như vậy cũng rất nguy hiếm.”
*Con không đi trại mõ côi.” Hạ Vũ Mặc vừa nghe nói sẽ cho nó đi trại mô côi, phản ứng vô cùng lớn, nó mới từ trại mồ côi trốn ra chưa được bao lâu, không cần trở vê đó.
Nó còn muốn đi tìm anh trai.
Hạ Vũ Mặc thông minh ôm lấy Tô Yẻn: “Dì xinh đẹp à, Tiếu Vũ đáng yêu như vậy, ngoan như vậy, dì nhẫn tâm đưa con đến trại mỏ côi sao? Hu hu, dì xinh đẹp không thích Tiếu Vũ, Tiểu Vũ rất đau lòng, tim như muốn vỡ nát.”
Tô Yên:”…”
Đứa nhỏ này, thực sự làm cho người ta dớ khóc dở cười.
Hạ Vũ Mặc ôm lấy Tô Yên không chịu buông ra: “Dì xinh đẹp à, dì mang con về đi, chờ con trưởng thành ròi con lấy dì làm vợ, nhất định sẽ đối xứ thật tốt với dì.”
Tô Yên không nhịn được cười thành tiếng: ‘Con còn muốn cưới dì? Chờ con lớn rồi, dì đã thành một bà lão.”
‘ớ trong mât Tiếu Vũ, dì mãi mãi lè người xinh đẹp nhất.’
Đứa nhỏ này, miệng ngọt thật đấy.
Hạ Vũ Mặc có vẻ ngoài vô cùng đẹp, đặc biệt là đôi mât hấp dẳn người khác kia, lại biết nói ngọt, chờ trướng thành rồi, không biết là mối họa cúa bao nhiêu cô gái.
Cảnh sát Lý cũng dở khóc dở cười: ‘Cô Tô, đứa trẻ này rất đặc biệt, thống minh lanh lợi, bộ dạng bẽn ngoài lại vừa tròn vừa mẽm, còn đáng yêu hơn so với máy ngôi sao nhí trên TV, nêu mà đưa đến trại mồ côi, châc chân có rất nhiều người nhận nuôi.’
Thật sự muốn đưa Hạ Vũ Mặc đến trại mõ côi?
Tô Yên nhìn ánh mât trong veo của Hạ Vũ Mặc, sao cô nhản tâm được đây?
Tô Yên mềm lòng: ‘Cảnh sát Lý, hay là trước tiên tôi dần nó về nhà vài ngày được không?”
‘Cái này…” Cảnh sát Lý có hơi khó xử, nói: “Cô Tô à, nếu làm theo trình tự, việc này không hợp lý, hơn nữa đứa trẻ này cần một hoàn cảnh cuộc sống ốn định, đến tuối này cũng nên được đi học ròi, nếu cô Tô thật lòng thích đứa trẻ này, hay là cô làm thủ tục nhận nuôi, mang đứa tré này vè luôn đi.”
‘Nhận nuôi?” Tô Yên vản chưa nghĩ tới vấn đề này.
Nuôi dưỡng một đứa trẻ, cô không biết bản thân có làm được hay không.
Hạ Vũ Mặc nghe vậy thì ra sức tự đẽ cử mình: “Dì xinh đẹp, dì đưa con về nhà đi, con sẽ nghe lời dì, còn có thế làm cho dì vui vẻ, con rất biết cách làm người khác vui đó, đám bảo dì sẽ cười không biết mệt.”
Ánh mât của Hạ Vũ Mặc viết lẽn dòng chữ Nhanh dẳn con về nhà đi‘, đế cho ai nhìn thấy cũng không thế nhần tâm.
Cứ như vậy, Tô Yên cảm thấy mình bj điên rồi, thật sự đi làm thủ tục nhận nuôi.
Đến khi dẵn Hạ Vũ Mặc về nhà rồi, lúc này cô mới lấy lại tinh thần.
Trời ạ, thế nhưng cô lại dẫn một đứa trẻ lớn như vậy về nhà.
Hạ Vũ Mặc rất thích chỗ ở của Tô Yên, ấm áp lại thoải mái, nó nhảy lên giường nằm, vẻ mặt vừa hạnh phúc vừa thỏa mẵn: ‘Rốt cuộc con cũng có nhà rồi, con rất hạnh phúc.”
Hạ Vũ Mặc cười vô cùng vui vẻ, hai mât cong cong.
Nhìn thây Hạ Vũ Mặc vui thành như vậy, tâm trạng của Tô Yẽn cũng trở nên tốt hon, bất chợt, đáy lòng dâng lên một sự chua xót.
Mặc dù căn phòng nhỏ như vậy, nhưng Hạ Vũ Mặc lại rất thích, còn gọi nó là nhà, khác với những đứa trẻ được lớn lên trong vòng tay che chở của cha mẹ, Tiểu Vũ ngay cả một cái nhà cũng không có.
Một ngôi nhà ấm áp, chiếc giường âm áp, có cha mẹ yêu thương, tất cả những thứ này đèu là một loại xa xỉ đối vởi Tiểu
Vũ.
Trong lòng Tô Yên đột nhiên rất khó chịu, hết sức đau lòng.
Nếu đứa con của cô còn sống, có lẽ cũng lớn bằng Hạ Vũ Mặc, cũng thông minh đáng yêu như vậy.
Tiếu Vũ, con có đói bụng không, dì đi nấu cơm cho con.” Tô Yên đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Vũ Mặc, sâu trong lòng giống như có một dòng nước êm dịu chảy qua.
Hạ Vũ Mặc ngồi xuống, trong dôi mát xinh đẹp kia phát ra ánh sáng gian xảo giống như hò ly, ôm lấy cổ của Tô Yên, ngọt ngào gọi lớn: ‘Chị.’
Một tiếng chị này làm cho Tô Yên rơi vào ngu ngơ, không biết Hạ Vũ Mặc lại muốn bày trò gì.
Hạ Vũ Mặc ôm cổ Tô Yên, trao cho Tô Yên một ánh mẳt quyến rũ không nên có ở trẻ nhỏ: Sau này em sẽ gọi chị là chị, đợi Tiểu Vũ lớn rồi sẽ lấy chị làm vợ.’
‘Thằng nhóc thối.’ Tô Yên dở khóc dở cười: “Được, vậy chị chờ em lớn.”
Gọi dì quả thực không tốt cho lẳm, gọi chị tuy râng không được tự nhiên, nhưng nghe cũng không tệ.
‘Móc nghoéo đi.” Hạ Vũ Mặc vươn bàn tay nhỏ bé cúa mình ra: “Móc nghoéo hứa rồi là phái thực hiện, ai thất hứa sẽ biến thành heo con.”
‘Được.* Tô Yên cười móc nghoéo với nó.
Nếu đã mang người v’ẽ nhà ròi, như vậy tiếp theo cô phái có trách nhiệm trong việc nuôi dạy Hạ Vũ Mặc.
Chăm sóc Hạ Vũ Mặc trong việc ãn uống là chuyện cơ bản, quan trọng nhất là dạy dỗ, phái đưa đứa nhó đến trường, cho Tiếu Vũ nhận được sự giáo dục từ trường học.
Tiếu Vũ, chị dản em ra ngoài ăn cơm, sau đó đi mua một ít đò dùng sinh hoạt.’
‘Dạ.1’ Hạ Vũ Mặc nâm lấy tay của Tô Yên, vẻ mật thâm tình giống như Lương Sơn Bá còn sống nói: ‘Chị, chị đối xử với em thật tốt, chị yên tâm, sau này em chi yêu một người là chị, chí lấy một người vợ là chị, sẽ đối xứ với chị thật tốt.”
Tô Yên có cảm giác bị một đứa trẻ bốn tuổi đùa giỡn.
‘Dừng lại.” Tô Yên dở khóc dở cười: “Những cái này em học từ đâu vậy, sau này không thế nói những lời buôn nôn như vậy nữa, em còn nhỏ.”
Còn nhỏ như vậy mà đã biết cách trêu ghẹo con gái.
Hạ Vũ Mặc một tay giơ lên trời, một tay vuòt ngực: ‘Chị, những lời Tiếu Vũ nói đêu là thật lòng.”
‘Được ròi, đùa giỡn xong rồi ■ Tô Yên cười nói: ‘Đi, đi ra ngoài ăn cơm”
Tô Yên dản theo Tiếu Vũ, trước tiên ăn uống no nẽ, sau đó lại đi cửa hàng mua quản áo và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Hạ Vũ Mặc vản luôn vui vẻ suốt buối đi, đứa nhỏ này vừa nhạy cám vừa thông minh, có thế cám nhận được Tô Yên thực sự yêu thích nó.
Nụ cười cúa Hạ Vũ Mặc rất có sức lan tóa, tâm trạng của Tô Yên cũng nhờ đó mà vui lên, trực tiếp quãng chuyện Lục Cận Phong trong bệnh viện ra sau đau.
Ban đêm.
Tô Yên giúp Hạ Vũ Mặc tâm rứa sạch sẽ, trong nhà chỉ có một cái giường, Hạ Vũ Mặc lại nhỏ như vậy, chi cỏ thế ngủ cùng nhau.
Trong lòng Hạ Vũ Mặc cực kỳ vui mừng, nháy vào trong ổ chán, ôm lầy tay Tô Yên, thỏa mãn ròi nên rất vui vé, cả đêm đều cười tủm tỉm: “Chị ơi, trên người chị có mùi thơm quá .“
Tiếu Vũ.” Giọng điệu Tô Yên nghiêm túc hẳn lẻn, đứa tré này động một cái là đùa giỡn cô.
Hạ Vũ Mặc vười hì hì, đột nhiên nghĩ đến cái gì, buôn bã ngôi dậy: “Chị ơi, bảy giờ em có giường lớn mềm mại đế ngủ, có chị yêu thương, không biết anh trai thế nào rồi, có án no mặc âm hay không, có bị người khác bắt nạt hay không, em nhớ anh trai.”
Nói xong, Hạ Vũ Mặc lập tức òa khóc.
Nó thật sự rất nhớ anh trai.
Đây là lẳn đảu tiên hai anh em bị tách ra.
Tô Yên đau lòng: Tiếu Vũ, đừng khóc, chị nhất định sẽ giúp em tìm được anh trai.*
■Vâng, chị là người tốt nhất trên đời.*
Nói xong, Hạ Vũ Mặc chui vào trong lồng ngực Tô Yên nầm.
Tô Yên:”…”
Tô Yên nhất thời xúc động, nhận nuôi Hạ Vũ Mặc, nhưng cô còn phải đi làm, đến ngày thứ hai, cô lập tức cảm thấy khó khản, không thế nào dắn Tiếu Vũ tới công ty được, chỉ có thế đế ở nhà.
Xem ra cần nhanh chóng tìm một nhà trẻ.
Vài ngày sau dó, Tô Yên gấp rút tlm trường học cho Hạ Vũ Mặc, tan làm, cô dẳn Hạ Vũ Mặc ra ngoài ăn cơm mua dồ này kia, còn đi chơi trò chơi.
Lục Cận Phong ở trong bệnh viện mấy ngày không có tin tức cúa Tô Yên, tâm trạng có chút không yên.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!