“Đây là chịu uỷ khuất sao?” Thích Giác hỏi.
Thẩm Khước không lên tiếng.
Trước đây rõ ràng nói với tiên sinh mọi thứ của nàng đều tốt, bây giờ có khổ não cũng không nói ra lời được.
Thích Giác cười nhẹ: “Ca ca của con gây hoạ rồi? Muội muội của con vẫn không thích con? Những tỷ muội kia nhằm vào con? Mẫu thân con không thương con? Hay là chữ viết quá kém bị tiên sinh dạy viết chữ trách mắng rồi?”
“Mới không có đâu! Chữ viết bây giờ của A Khước đã rất đẹp rồi!” Thẩm Khước cắn cắn môi, nói: “Người Thẩm gia đều sợ ca ca, nhưng không có ai thích huynh ấy. A Khước cảm thấy ngay cả mẫu thân cũng không thích huynh ấy. Tính cách ấy của ca ca sau này làm sao bây giờ?”
Thích Giác lại “Uh” một tiếng. Thích Giác đã trọng sinh một lần đương nhiên biết Thẩm Hưu kiếp trước ngày sau quả thật phải chịu nhiều khổ cực, đặc biệt là sau khi Thẩm gia suy tàn. Có điều ăn mặc cũng vô ưu, bình bình an an trải qua một đời.
“Mẫu thân cực kì nuông chiều Thẩm Ninh, hai người Thẩm Phi và Thẩm Vi lại cố ý dạy hư nó! Lúc trước khi con vừa mới quay về Thẩm gia Thẩm Ninh chỉ vào con nói không thích con, muốn đuổi con đi. Con đã âm thầm điều tra qua, những lời đó đều là Thẩm Phi và Thẩm Vi dạy nó. Lúc đó mẫu thân đồng ý với con chuyện này nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nhưng đã lâu như vậy, ngay cả con cũng dễ dàng tra ra sự tình, có lẽ mẫu thân đã giải quyết qua loa rồi.”
Thích Giác nhíu mày, lại “Uh” một tiếng.
Ánh mắt của Thẩm Khước tối lại, nhẹ tiếng nói: “Mẫu thân nói người Túc Bắc khẩu vị nặng, đồ ăn của Ngạc Nam chủ yếu là thanh đạm. Sợ con không thích, nên tạo cho con một phòng bếp nhỏ, phê chuẩn cho con không cần đi nhà ăn dùng bữa. Một ngày ba bữa dựa theo khẩu vị của Túc Bắc làm đồ ăn cho con.”
Ngữ khí của nàng chậm rãi, trong thanh âm không chứa tình cảm gì. Ngữ khí bình thản tựa như đang kể chuyện của người khác.
Thích Giác bình tĩnh “Uh” một tiếng. Nhưng ánh mắt của chàng đã trầm xuống, nữ nhân lòng dạ độc ác kia vậy mà chèn ép Thẩm Khước đến bước này? Hơn nữa Thẩm Khước rõ ràng không thích khẩu vị của Túc Bắc, những thứ nhiều thịt và nhiều dầu mỡ căn bản chưa ăn qua bao giờ.
Thẩm Khước đột nhiên cười, nói: “Thật ra cũng rất tốt, trước đây chỉ có Niếp Tuyết ở cùng con. Bây giờ có thêm Hồng Nê và Lục Nghị đều rất ngoan ngoãn nghe lời, tuy rằng con biết bọn họ là người của mẫu thân, cũng sẽ đem chuyện của con lén lút nói với bà…Vân tỷ tỷ cũng đối xử với con rất tốt, tổ mẫu cũng rất yêu thương con…”
Nàng bẻ bẻ ngón tay nhớ về những chuyện vui lòng sau khi quay về Thẩm gia, lại phát hiện thực sự ít đến đáng thương.
Nửa ngày không nghe thấy tiếng trả lời, Thẩm Khước ngẩng đầu nhìn biểu tình của Thích Giác, nhìn thấy trên mặt Thích Giác đã tràn đầy hàn khí. Đặc biệt là trong đôi mắt kia, thật sự là phủ đầy một tầng băng lạnh.
“Tiên sinh?” Thẩm Khước cẩn thận kéo kéo ngón tay của Thích Giác.
“Huh.” Thích Giác hồi hồn lại, chàng khẽ dùng lực ôm lấy Thẩm Khước, nhẹ giọng nói: “A Khước, xin lỗi.”
Ta vốn dĩ không biết tất cả vẻ mặt tươi cười khi đó của nàng đều là nguỵ trang, vốn dĩ không biết trong lòng nhỏ bé của nàng chứa đựng nhiều uỷ khuất như thế. Ta tưởng rằng chỉ là nàng mới quay về không kịp thích ứng, tưởng rằng nữ nhân kia sẽ dùng yêu thương để bù đắp cho nàng. Hoá ra, nàng đang đứng trên mũi đinh, cẩn thận che dấu bình yên.
Còn ta, lại vì cái gọi là danh tiết mà đẩy nàng ra.
“Tiên, tiên sinh, người, người làm sao vậy…” Thẩm Khước hoảng sợ, không biết làm thế nào.
Thích Giác thu hồi tâm tình, khẽ buông Thẩm Khước ra, hỏi: “Nếu như cho con thêm một cơ hội được lựa chọn lại một lần nữa, con sẽ quay về Thẩm gia hay là lưu lại Túc Bắc?”
“Không muốn lưu lại Túc Bắc đâu!” Thẩm Khước chém đinh chặt sắt nói.
Thích Giác có chút thất vọng.
Thẩm Khước nhăn mày nói: “Tiên sinh người đã quay lại Ngạc Nam rồi, vì sao con phải cô độc một mình lưu lại Túc Bắc? Một mình ngắm tuyết rơi sao?”
Thích Giác trì trệ. Trong lòng nghĩ: Ta quay về Ngạc Nam còn không phải vì nàng hay sao?
“Vậy con nguyện ý ở lại Thẩm gia hay là theo ta về Túc Bắc?” Thích Giác đổi cách hỏi.
Đôi mắt của Thẩm Khước nhất thời sáng lên, nàng nói: “Chẳng lẽ không phải tiên sinh đuổi con về Thẩm gia sao? Không phải tiên sinh hi vọng con sẽ được người Thẩm gia yêu thích sao? Không phải tiên sinh hi vọng con sẽ trở thành danh viện thế gia danh giá nhất sao? Tiên sinh! Tiên sinh! Người không đuổi con đi nữa sao? Thật sao? Khi nào thì chúng ta về Túc Bắc? Ngày mai sao?”
Tiểu cô nương trầm tĩnh thanh lãnh trong phút chốc tựa như tươi sáng hẳn lên.
Thích Giác trầm mặc nửa ngày nói không nên lời.
Đôi mắt đang phát sáng của Thẩm Khước từ từ tối lại, nàng tựa cái đầu nhỏ vào trước ngực Thích Giác, buồn bã nói: “A Khước nói bừa rồi, tiên sinh không cần thấy khó xử…”
Nàng hiểu chuyện khiến Thích Giác thấy đau lòng, chàng đột nhiên mở miệng, vô ý thức nói: “Đợi thêm chút nữa, đợi qua khoảng thời gian này ta đón con đi.”
Thẩm Khước mạnh mẽ ngẩng đầu, tiên sinh của nàng không dễ dàng hứa hẹn, nhưng lời một khi đã nói ra thì nhất định sẽ thực hiện.
“Đồng ý với ta,” Ánh mắt Thích Giác ôn nhu, “Ở đó chỉ làm việc mà con thích, không cần xin lòng yêu thích của bất cứ ai, không cần để ý ánh mắt của người khác. Trước giờ ta không yêu cầu con phải biến thành dáng vẻ gì. Nếu như có, cũng chỉ hi vọng con đời này mặc ý, tiêu sái vô ưu.”
Trời đã tối, Lục Nghị và Hồng Nê ở trong Chiết Tranh viện gấp đến quay mòng. Còn Niếp Tuyết đã sớm chạy đến canh giữ ở trên con đường mà Thẩm Khước quay về nhất định sẽ đi qua.
Thẩm Hưu vài lần muốn xông ra ngoài tìm Thâm Khước, đều bị hai nha hoàn quỳ xuống ngăn lại.
“Thiếu gia, đợi thêm chút nữa! Cô nương có lẽ một lát nữa sẽ quay về.Nếu như để lão gia phu nhân biết tiểu thư giả danh thành bộ dáng của người ra ngoài, vậy, vậy…” Nước mắt của Hồng Nê đều sắp rơi xuống.
Thẩm Hưu hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không đi nữa. Chàng đạp mạnh chân trở về ngồi trong phòng, trong lòng nghĩ sau này sẽ không bao giờ cho phép Thẩm Khước giả danh mình trốn ra khỏi phủ nữa!
Lục Nghị nhẹ nhàng kéo Hồng Nê sang một bên, lặng lẽ nói: “Chúng ta có nên nói chuyện này cho Tô ma ma không?”
Hồng Nê có chút chần chừ.
“Khi chúng ta vừa mới tới bên cạnh hầu hạ cô nương, Tô ma ma đã dặn dò nếu có chuyện gì nhất định phải thông báo một tiếng…” Lục Nghị nhíu mày.
Hồng Nê nhìn Thẩm Hưu đang tức giận ở trong phòng, nói: “Lục Nghị, trừ phi chúng ta làm ra chuyện sai lầm bị đuổi đi, còn không thì đời này đều phải hầu hạ tam cô nương.”
Lục Nghị ngây người, gần như không nghĩ tới điểm này.
“Thật ra đoạn thời gian từ đó tới nay, cô nương đối xử với chúng ta không tệ. Chỉ cần chúng ta không phạm lỗi, người trước giờ sẽ không giống như chủ tử khác tuỳ ý lôi chúng ta ra trút giận. Thưởng phạt bình thường so với tử viện khác cũng nhiều hơn một chút, chúng ta cũng nên tận tậm hầu hạ cô nương.” Hồng Nê nói.
“Muội nói rất đúng.” Lục Nghị gật đầu, “Trước đây nghe phân phó của Tô ma ma, chẳng qua vì không hiểu rõ tính khí của cô nương chúng ta, nếu như ở đây đãi ngộ tốt thì chỉ lưu lại con đường sau này mà thôi. Bây giờ…”
Hồng Nê kéo tay áo cắt đứt lời nói của nàng, nháy mắt ra hiệu với nàng, bản thân vượt qua nàng nghênh đón Thẩm Khước đã quay về.
Thẩm Khước vừa tiến vào phòng, liền bị Thẩm Hưu lôi đầu trách mắng một trận.
Thẩm Khước đợi Thẩm Hưu nói xong, nàng nghiêng đầu chớp mắt, hỏi: “Ca ca nói xong rồi? Uống hớp trà cho miệng nghỉ ngơi tí!”
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười, dung quang phát sáng của Thẩm Khước trước mắt, khí nóng của Thẩm Hưu liền từng chút hạ xuống. Giống như chỉ cần nói thêm một câu nặng lời, bản thân sẽ đau lòng không dứt.
Thời gian không còn sớm, Thẩm Hưu cũng không thể lưu lại lâu, hết lần này đến lần khác thề rằng sẽ không dung túng Thẩm Khước giả danh mình ra phủ nữa, sau đó mới rời đi!
Chàng vừa đi khỏi, Thẩm Khước vừa đổi sang váy của mình xong, đột nhiên “Ý” một tiếng.
“Niếp Tuyết đâu?” Thẩm Khước hỏi.
“Lúc cô nương quay về không nhìn thấy nàng sao? Nàng đến chỗ vòm cửa tròn của tiểu viện đợi cô nương đó.” Lục Nghị nói.
Thẩm Khước nhíu mày.
“Ta ra ngoài tìm muội ấy.” Hồng Nê vừa nói xong liền nhìn thấy Niếp Tuyết vội vàng quay lại.
Niếp Tuyết cúi đầu nói: “Cô nương quay về rồi, muội đi đổi nước cho cô nương.”
Thẩm Khước ngăn nàng lại, lạnh giọng nói: “Ngẩng đầu lên.”
Niếp Tuyết cắn răng, chậm chạp ngẩng đầu. Đôi mắt của nàng vừa sưng vừa đỏ, trên cần cổ trắng nõn có một vết tích mờ đỏ. Giống như bị móng vuốt của động vật nhỏ gì cào rách. Có một số nơi bị còn bị rách, máu đang rỉ ra.
“Ya, đây là làm sao vậy!” Lục Nghị và Hồng Nê kinh sợ, vội vàng tìm thuốc bôi cho nàng.
“Là ai làm?” Trên mặt Thẩm Khước một mảnh băng hàn.
“Không, không có gì, chỉ là náo loạn với một vài nha đầu mà thôi.” Ánh mắt của Niếp Tuyết có chút trốn tránh. Từ lần trước Thẩm Khước tự quất roi vào tay mình, Niếp Tuyết đối với Thẩm Khước so với trước đây càng dụng tâm hơn, nhưng lời nói lại càng ngày càng nhỏ.
“Ta hỏi lại lần nữa, là ai làm?” Ngữ khí của Thẩm Khước thập phần bình tĩnh.
Niếp Tuyết nhỏ giọng nói: “Lúc muội ở bên ngoài đợi cô nương quay lại vừa khéo nhìn thấy Hoàng Oanh bên người đại cô nương đang trêu mèo, cô nương biết mà, muội sợ mèo…Hoàng Oanh đó phát hiện muội sợ mèo, liền cố ý ném con mèo đó về phía muội. Muội sợ đến mức đuổi con mèo kia đi. Hoành Oanh liền nói muội làm bị thương mèo của đại cô nương, sai hai tiểu nha đầu giữ chặt muội, cứng rắn để con mèo kia ở trước ngực muội, con mèo đó, con mèo đó….”
Vết thương trên cổ của nàng đã nói rõ chuyện xảy ra tiếp theo. Thanh âm của Niếp Tuyết khẽ run, nước mắt không ngừng rơi xuống. Bây giờ nghĩ lại chuyện vừa nãy, nàng vẫn thấy sợ muốn chết. Niếp Tuyết cũng coi như là một cô nương gan dạ, nhưng duy nhất sợ hãi động vật nhỏ như mèo với chó.
“Nhanh bôi thuốc đi, không xử lý sớm sẽ để lại sẹo!” Trong tay Lục Nghị cầm thuốc bôi ngoài da muốn bôi cho Niếp Tuyết.
Thẩm Khước một chưởng đánh qua, đánh rớt bình thuốc trong tay Lục Nghị xuống đất, khiến nó vỡ vụn.
“Đi!” Thẩm Khước trực tiếp kéo tay của Niếp Tuyết xông ra ngoài.
Lục Nghị và Hồng Nê nhìn nhau, vội vàng đi theo sau.
Thời gian này, vừa đúng thời gian dùng bữa. Một nhà đầy đủ đang tụ họp cùng nhau ăn bữa tối.
Thẩm Nhân và Hà thị ngồi ở trên cùng, phía dưới bên cạnh Thẩm Nhân là ba con trai: Thẩm Hưu, Thẩm Khí và Thẩm Trạch. Phía dưới bên cạnh Hà thị là bốn nữ nhi: Thẩm Phi, Thẩm Lưu, Thẩm Vi và Thẩm Ninh.
Bạch di nương, Tiết di nương và Phòng di nương đều ngồi ở phía dưới.
Bên cạnh mỗi chủ tử đều có hạ nhân đứng hầu hạ, một phòng chật ních người.
“Xem ra con đến không đúng lúc rồi.” Thẩm Khước đứng ở cửa, tĩnh lặng nhìn một phòng người.
“Đã ăn chưa? Lại đây cùng nhau dùng bữa đi. Mẫu thân nói con bị bệnh, không thích ra khỏi phòng, cũng không quen ăn đồ ăn của Ngạc Nam. Theo ta thấy, cùng lắm sai phòng bếp đặc biệt làm vài đạo món ăn của Túc Bắc, việc gì phải ăn một mình.” Thẩm Nhân vẫy tay với Thẩm Khước.
Biểu tình trên mặt Hà thị có chút không tự nhiên.
“Sao muội lại đến đây?” Thẩm Hưu bước qua nắm lấy tay Thẩm Khước.
Thế nhưng Thẩm Khước lại giật tay khỏi Thẩm Hưu.
Người cả phòng bấy giờ mới nhận ra khoé miệng Thẩm Khước luôn khẽ nhếch lên, nhưng nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy có chút lạnh lùng.
“Phụ thân, có người bắt nạt con, muốn con chết.” Thẩm Khước nhìn Thẩm Nhân, nói từng chữ một.
“Con nói bừa cái gì vậy!” Thanh âm của Hà thị có chút run rẩy.
Thẩm Nhân đặt đũa xuống, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Khước trong ánh mắt của chủ tử đầy tớ cả phòng bước vào, nàng đi đến trước mặt Hoàng Oanh đang đứng ở phía sau Thẩm Phi, nói: “Ngươi là Hoàng Oanh?”
“Vâng, nô tì chính là Hoàng Oanh.” Hoàng Oanh lén nhìn Niếp Tuyết đang đứng ngoài cửa, trong lòng hồi hộp lo lắng.
“Quỳ xuống.” Thẩm Khước khẽ cười.
Hoàng Oanh chần chừ một chút, vẫn là quỳ xuống.
Thẩm Khước quay người liếc mắt nhìn một bàn đầy trân quý mỹ vị, sau đó bưng một tô canh nóng đang bốc khói lên, chăm chú nhìn nó dưới ánh mắt của người trong phòng, sau đó đổ thẳng tô canh từ trên đầu Hoàng Oanh xuống. Nước canh nóng bỏng từ trên đầu chảy xuống mặt, trên cổ nàng, lại từ cổ áo chảy vào trước ngực nàng.
Hoàng Oanh liều mình lắc đầu, che mặt hét ầm lên.