Mặc cho cô tức giận điên loạn anh vẫn ôm cô đến chỗ để xe , đặt cô vào bên trong rồi nhẹ nhàng thắt dây an toàn .
Ngay khi mắt anh vừa lướt qua , gương mặt anh lạnh toát , lông mày nhíu lại thành một đường , ánh mắt nhìn đăm đăm nhìn năm ngón tay còn in trên mặt cô .
- “ Ông ta dám tát cô “ . Lệ Phó Thành khẽ sờ , thương xót hỏi .
Cô quệt nước mắt , giận dữ nói :
- Không phải đây là điều anh muốn hay sao , giả bộ gì chứ .
Lệ Phó Thành thu tay về cho xe chạy . Tuyết đầu mùa bắt đầu rơi , phủ trắng xoá cả đường .
Khi xe chạy đến đường cao tốc , Huỳnh Hứa Giai liếc thấy có chiếc xe tải ở ngã rẽ đang lao về hướng bọn họ với tốc độ điên cuồng , hình như dây phanh đã bị hư hại .
Cô theo bản năng mà vươn người , dùng cơ thể của chính mình che chắn cho Lệ Phó Thành .
Âm thanh va chạm của chiếc xe vang lên , đầu óc cô choáng váng . Chiếc xe của hai người lăn vài vòng rồi dừng lại nằm lật xuống .
- “ Huỳnh . . . Hứa . . . Giai “ . Máu tươi từ trán anh chảy xuống thấm ướt áo sơ mi nhưng vẫn cố nắm lấy bàn tay cô .
Cô thở dốc đau đớn, sắc mặt tái nhợt, môi tái xanh , mọi thứ dần trở nên mơ màng . Đôi mắt bỗng nhiên trở nên đen kịt .
Đôi bàn tay mà anh cầm bất động thậm chí nhiệt độ còn hạ xuống .
Tiếng còi cảnh sát cùng với tiếng xe cứu thương vang lên inh ỏi nhưng Lệ Phó Thành không thể nghe thấy , chỉ nhìn cô gái trước mặt rồi đôi mắt cũng dần nhắm lại .
. . . . . . . . . . . .
Lúc Lệ Phó Thành đã là một ngày sau , bác sĩ nói may mà có cô nên anh mới giữ lại được mạng sống này . Nhưng cô thì không may mắn như vậy , e là sau này phải ngồi xe lăn do bị chấn thương quá nặng .
Lệ Phó Thành nghe câu này túm chặt cổ áo bác sĩ .
- Ông đang nói cái gì vậy , cô ấy . . . cô ấy sao có thể như vậy . Ông muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ cho bấy nhiêu , chỉ cần chữa đôi chân đó cho cô ấy .
Bác sĩ nhìn thấy dáng vẻ kích động của anh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm .
- Anh nên trân trọng vì cô ấy vẫn còn được sống đi .
Lệ Phó Thành ngồi xuống , đấm mạnh lên sàn nhà . Chưa bao giờ anh có thể cảm nhận được sự bất lực đến như vậy .
Tại sao cô lại cứu anh để bản thân ra nông nỗi đó , để anh chết đi không phải bao nhiêu đau đớn đó sẽ an ủi được phần nào hay sao . Tại sao lại khiến anh phải dằn vặt , áy náy như này . Cô như vậy lại hận anh thêm biết bao nhiêu .
Lệ Phó Thành đi đến phòng bệnh của Huỳnh Hứa Giai .
Anh đẩy cửa phòng bước đến bên giường , cô vẫn đang nằm mê man . Trên mặt phải đeo mặt nạ thở , dưới cánh tay có bao nhiêu ống tiêm dây dẫn .
Anh vốn ghét nhất là mấy mùi ở bệnh viện , gắn với nó chẳng có gì là tốt đẹp cả . Chính vì vậy ở Lệ gia luôn có bác sĩ tư . Còn nhớ lần đầu tiên khi ý thức anh rõ nhất là ba mình vào trong đây , lần thứ hai là mẹ và cuối cùng là cô .
Lệ Phó Thành áp bàn tay mảnh khảnh của cô vào má mình , một giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt đầu ngón tay cô . Cứ tưởng trái tim sắt đá , không ngờ vẫn biết đau . Trên con đường trả thù , anh đã động lòng với cô .
5 ngày sau , Huỳnh Hứa Giai vẫn chưa tỉnh lại .
Lệ Phó Thành trong những ngày này không đến công ty mà ở bên chăm chóc cô , những chứng cứ cô đưa hôm đó anh cũng đã xem qua một lượt .
Còn nhớ lúc đó sau khi anh xem xong đã tức giận đến thế nào , vết thương ở đầu chưa khỏi hẳn bị cơn tức giận của anh làm cho choáng váng đến đau buốt rồi ngất lịm đi .
Lệ Phó Thành ngồi trong góc tối để bản thân mình tĩnh tâm lại , suy nghĩ những điều mình vừa làm cảm thấy day dứt đến khó tả . Mãi lúc sau mới trở về chỗ cô , lấy tăm bông thấm nước lên đôi môi khô khốc .
- Huỳnh Hứa Giai , sao em mãi chưa tỉnh dậy . Tôi muốn xin lỗi em , thật ra sau mấy ngày hôm ấy tôi đã thay đổi ý định , tôi không muốn dâng em cho người khác .
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!