Miên Dương cũng không ngờ rằng, chỉ vì một câu nói lúc đó của bản thân, lại khiến người chơi trong Linh Vực lần nữa rơi vào tai ương…
Nói thế nào nhỉ? Quả nhiên là thiên sát cô tinh, đi đến đâu, cũng đều vẫn gián tiếp gây họa đến đó.
Ba vị hung thần này, tuy nói đều là thân huynh đệ, nhưng khi đánh lên, quả thật cũng là “lục thân không nhận”, tàn nhẫn đến không nỡ nhìn.
Quỷ vực bao trùm gần trăm dặm đại địa, khiến những người chơi vốn muốn đến đây tìm đường về nhà, đều vô tình bị cuốn vào bên trong, không thể không chật vật chống đỡ.
Tâm tính bọn họ gần như cũng sắp nổ tung, mộng tưởng vỡ vụn, trực tiếp rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Cuối cùng đã nhận ra, đường về nhà, quả nhiên cũng không dễ đi như bản thân đã nghĩ.
Muốn trở về, liền trước hết phải xuyên qua quỷ vực của ba vị hung thần!
Trong nháy mắt, từ anh hùng giải cứu thế giới trở thành “yêu nghiệt họa quốc”, nhìn xem ba vị hung thần càng đánh càng hung ác, thậm chí đều xé tay xé chân, nên tàn thì tàn, nên phế thì phế, không tốn mười ngày nửa tháng liền không khôi phục lại được, Miên Dương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ra.
Nếu không phải vẫn còn quý trọng mạng nhỏ của mình, y cũng đã sớm điên cuồng gào thét: Đừng đánh nữa, nếu các ngươi thích thì cứ việc tháo ta ra thành ba khối đi, mỗi người một khối, ai về nhà nấy, vô cùng công bằng, cũng không cần tranh giành thêm nữa.
Cuối cùng, nói đến miệng đắng lưỡi khô, đem hết tất cả vốn từ mà bản thân học được trong 12 năm giáo dục và 4 năm đại học ra, lại có Tiểu Nhạc và Lục Hào ở bên cạnh hòa giải, bọn họ rốt cục mới chịu dừng tay.
Chỉ là, ngay sau đó, bên tai Miên Dương cũng đã lập tức truyền đến âm thanh của hệ thống…
[ Đinh, người chơi nhận được lời mời ký kết hôn khế với hung thần A Thất, xin hỏi người chơi có chấp nhận hay không?]
[ Đinh, người chơi nhận được lời mời ký kết hôn khế với hung thần Tiểu Nhạc, xin hỏi người chơi có chấp nhận hay không?]
[ Đinh, người chơi nhận được lời mời ký kết hôn khế với hung thần Tiểu Nhạc, xin hỏi người chơi có chấp nhận hay không?]
[ Xét thấy tình huống có phần đặc thù, đặc biệt cung cấp nhắc nhở cho người chơi: Hôn khế là một khế ước tồn tại tương tự với huyết khế, chỉ là, sau khi ký kết, người chơi sẽ không được thừa hưởng sức mạnh của lệ quỷ.]
[ Thay vào đó, chỉ cần lệ quỷ không tiêu tán, tuổi thọ của người chơi sẽ có thể kéo dài vĩnh viễn, không có hạn cuối.]
[ Nhưng đổi lại, nếu người chơi vô tình bị giết chết vì một lý do nào đó, lệ quỷ ký kết hôn khế với người chơi cũng sẽ hồn phi phách tán, ngay cả hung thần cũng không ngoại lệ.]
[ Nhắc nhở hữu nghị: Lệ quỷ chỉ có thể kết hôn khế với một người chơi, nhưng một người chơi có thể đồng thời kết hôn khế với nhiều hung thần.]
“…”
Đây là ý gì? Ngay cả chủ thần cũng muốn y bước lên con đường làm tra nam không lối về à?
Y có thể vờ như chính mình không nghe thấy gì không?
Nhưng nhìn xem vẻ mặt u ám, phảng phất nếu y dám từ chối, liền sẽ không chút do dự nhai đầu y của ba vị hung thần, Miên Dương liền biết, đáp án chính là: Không Thể!
Ngàn vạn không thể trêu vào!
Cuối cùng, Miên Dương cũng chỉ có thể nở một nụ cười nịnh nọt, ngoan ngoãn đồng ý.
Nhưng có một sự thật mà Miên Dương không thể không thừa nhận chính là, làm tra nam tuy rằng rất đau đầu, hơn nữa, mỗi ngày đều phải đối mặt với tu la tràng, có nguy cơ bị chặt làm tám khối…<code>Nhưng đại đa số thời gian... Vẫn rất thơm. </code>Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, tuyệt đối đừng đánh đổ bất kỳ bình giấm chua nào.
Thoáng chốc, Miên Dương đã sống ở Linh Vực gần một năm.
Cách một khoảng thời gian, chủ thần liền sẽ như thường lệ, để một nhóm người chơi mới buông xuống thế giới này.
Nhưng không ngoại lệ, sau khi biết được có thể thông qua thông đạo ở phủ công chúa, trở về thực tại, bọn họ cũng đều sẽ lựa chọn lập tức rời khỏi nơi này.
Sau khi người chơi ngày càng thưa thớt, phủ công chúa, cũng đã trở thành đại bản doanh của Miên Dương.
Từ ban đầu có thể tùy ý ra vào, bây giờ, người chơi muốn bước vào thông đạo, thì trước hết, phải giao nộp linh dị vật phẩm và toàn bộ tích phân trên người mình cho y, xem như mua vé thông hành.
Phương thức kiếm tiền này, tích lũy ngày qua ngày, cũng đã khiến Miên Dương trở nên giàu nứt đố đổ vách, vật phẩm cấp SSS trong thương thành mà trước kia không dám chạm tới, bây giờ đều có thể tùy tiện mua để kê chân bàn.
Nhưng nếu hỏi cuộc sống của Miên Dương vẫn có chỗ nào cảm thấy chưa vừa lòng… Thì đó chính là, ba vị hung thần nhà y không chỉ thích ăn giấm, mà còn quá dính người!
Có điều, may rằng rải qua một năm chung đụng, tuy không đến mức có thể vui vẻ hòa thuận, nhưng chí ít, bọn họ cũng đã không một lời không hợp liền đánh lên như trước nữa.
Thậm chí, trong lúc y không biết, còn âm thầm đạt thành hiệp ước… Khiến y nghe xong cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Thứ hai, thứ ba, y phải ở cạnh An Vũ Hiên.
Thứ tư, thứ năm, là thời gian thuộc về Tiểu Nhạc.
Thứ sáu, thứ bảy, y lại phải ở bên A Thất.
Chủ nhật xem như ngày nghỉ, y có thể tự do hoạt động, thích gặp ai liền gặp người đó.
“…”
Nếu không… Bọn họ vẫn là dứt khoát làm cho mỗi người một tấm thẻ bài, để y lật thẻ thị tẩm như phi tần chờ sủng hạnh luôn đi?
Mới đầu, Miên Dương cũng chỉ cho cho rằng, cách phân chia này sẽ không kéo dài được bao lâu. Dù sao, hung thần là loại tính tình gì, y còn không biết hay sao?
Nhưng nằm ngoài dự liệu của y là, bọn họ thế mà lại thật sự có thể giữ vững “hiệp ước”.
Chỉ cần là ngày của người này, người kia tuyệt đối sẽ không xuất hiện, thật sự rất có quy tắc.
Đương nhiên, cũng không có thứ gì gọi là tuyệt đối cả. Tỷ như đêm hôm nay, trong lúc Miên Dương đang nằm trên giường gỗ ngủ say sưa, thì một thân ảnh lạnh lẽo cũng đã dọc theo mép giường, chậm rãi chui vào chăn bông, nhẹ nhàng ôm lấy y từ phía sau.
Bị cảm giác lành lạnh vô cùng quen thuộc này làm mơ màng tỉnh lại, hơi hơi xoay người, khi nhìn thấy người phía sau là ai, Miên Dương liền không khỏi nghi hoặc: “Phu quân… Sao ngươi lại ở đây? Hôm nay là chủ nhật mà…”
“Không phải chủ nhật.”
Ngay khi Miên Dương còn đang mơ hồ, hoài nghi bản thân có phải đã nhớ lầm hay không, đối phương đã chầm chậm nói tiếp: “Đã qua canh ba hơn một phân thời gian.”
“Hiện tại đã là thứ hai.”
(Một phân = 15s)
**Quận vương bắt đầu học thói lươn lẹo rồi à…