Chương 5.
Một đứa con gái bình thường nếu được nghe bố nói câu này chắc chắn sẽ rất vui, nhưng riêng tôi lại thấy chua xót. Bởi vì tôi có lòng tự trọng, có liêm sỉ. Nếu tôi đã không thể ở bên cạnh Dương trong những năm tháng nghèo khổ vất vả, thì đến lúc anh ta thành công, giàu sang. Tôi cũng không đủ tư cách sánh bước cùng. Bố tôi ngồi đối diện đợi mãi không thấy tôi trả lời, bắt đầu sốt ruột:
- Con có nghe thấy bố nói gì không?
Tôi nở nụ cười cay đắng thấu tận tâm gan:
- Chuyện này ngay từ đầu do một tay bố sắp đặt, bố muốn thế nào nó là thế ấy. Bố hỏi ý kiến con làm gì?
- Con bướng bỉnh lì lợm vừa thôi. Nghe lời bố lần này không sai đâu. Thằng Dương được đấy.
- Là anh ta được hay tập đoàn Trường Phong của bố anh ta được?
- Bố nói mãi mà con không hiểu à? Bố sẽ làm tất cả để công ty nhà mình được lên sàn chứng khoán.
- Đúng rồi. Ngay cả việc đem hạnh phúc của con ra đổi bố cũng sẵn sàng làm cơ mà.
Bố tôi á khẩu không nói lại được câu gì, chỉ tức giận đùng đùng bỏ lên lầu...
Đến ngày kỉ niệm 20 năm thành lập tập đoàn Trường Phong, tôi xin về sớm cùng bố và mẹ con bà Hồng đi dự tiệc. Tôi không muốn đặt chân đến nơi đó, nhưng từ sáng đến giờ bố đã gọi hơn 20 cuộc điện thoại. Tôi không bắt máy, ông ấy chuyển sang nhắn tin. Về nhà tôi đã thấy mẹ con bà Hồng ăn mặc lộng lẫy, trang điểm kĩ càng ngồi ở ghế sofa thong thả xem tivi. Bố tôi từ trên cầu thang bước xuống nhìn tôi vẫn một bộ quần áo công sở đơn giản, đầu tóc rối tung rối mù. Ông ấy cau mày tỏ rõ vẻ không hài lòng
- Biết tối nay có buổi tiệc quan trọng mà sao giờ con mới về? Mau lên thay quần áo trang điểm đi.
Cứ thế tôi đi thẳng lên phòng tắm rửa thay quần áo, trang điểm qua loa cho xong chuyện. Tầm 1 tiếng sau xuống dưới nhà. Bố nhìn một lượt từ trên xuống dưới, thấy bộ dạng của tôi không còn lôi thôi lếch thếch như lúc nãy nữa mới gật đầu gọi tài xế chở mọi người đến khách sạn. Bữa tiệc bắt đầu lúc 6 giờ tối, khi chúng tôi bước vào bên trong hội trường mọi người hầu như đã có mặt đông đủ. Nhìn thấy ông Trường và Dương từ đằng xa, bố tôi vội dẫn mọi người đến đó hỏi thăm và chúc mừng.
Ông Trường nghe xong mỉm cười đáp lại:
- Anh chị và hai cháu đến rồi đấy à? Thế còn cậu quý tử nhà anh đâu?
- Cháu nó đang mải làm đồ án nên không đến được. Anh thông cảm nhé.
- Không sao. Không sao. Thanh niên là phải bận rộn như thế. Haha.
Từ nãy đến giờ tôi vẫn đứng nép sau lưng bố, không giống Thanh đã sớm tiến lên phía trước đứng sát cạnh Dương. Nhìn khuôn mặt lạnh như đá chẳng có bất cứ biểu hiện gì của anh ta, tôi lại mất cảm tình. Chẳng hiểu sao ngày xưa lại chết mê chết mệt người đàn ông này? Phục vụ bưng rượu đến gần chỗ chúng tôi. Vì phép lịch sự tôi nhận lấy một ly. Sau đó ông Trường nói thêm vài câu, rồi quay sang Dương dặn dò:
- Con đứng đây tiếp chú Thiện cho bố nhé. Bố sang kia mời mấy ông bạn già một ly.
Không đợi Dương trả lời, ông Trường nói xin lỗi bố tôi rồi tiến về phía trước. Bên này còn lại mỗi mình Dương và mấy người nhà tôi. Thanh thấy vậy cười tít mắt. Vốn dĩ cô ta đã đứng sát cạnh Dương rồi, giờ còn muốn dính chặt lên người anh ta luôn:
- Anh Dương uống cùng em một ly nhé.
Trước lời mời rượu của Thanh, Dương chẳng nói chẳng rằng cứ để mặc cô ta muốn làm gì thì làm. Tôi đang nghĩ thầm trong đầu, có khi nào anh ta bị vô cảm không? Người đẹp không ngừng uốn éo ở ngay trước mắt thế kia mà vẫn chịu được sao? Tôi không thích những nơi ồn ào, toàn nụ cười thương mại giả dối như này nhân lúc bố dẫn bà Hồng đi chào hỏi đối tác, tôi đã nhanh chân chuồn ra ngoài hành lang của khách sạn hóng gió. Đến khi ra rồi mới biết mình có bao nhiêu ngu ngốc. Một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới làm toàn thân tôi khẽ run lên. Hình như dạo này xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc tôi bị đơ thật rồi. Đang là mùa đông lại còn mặc váy dự tiệc, mà đòi ra hành lang hóng gió? Trên đời chắc có mỗi mình tôi điên điên như vậy thôi. Tôi đứng bên ngoài tầm 20 phút, bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và cả giọng nói quen thuộc của Thanh:
- Anh Dương. Chờ em với. Anh ơi...Em yêu anh thật mà. Sao anh không tin em?
Tôi không có ý định rình rập cô ta nói chuyện. Thế nhưng nghe đến tên Dương tôi giật nảy mình, không dám ló đầu ra ngoài mà trốn sau một bức tường lớn. Chân Dương dài bước đi rất nhanh. Thanh mặc váy xẻ tà cao, vật vã chạy theo sau mãi mới bám được vào cánh tay Dương:
- Anh đừng đối xử với em lạnh lùng như thế. Em làm gì có lỗi với anh sao? Anh nói đi, em sẽ sửa.
Lúc này Dương không bước tiếp nữa, chợt dừng lại đẩy tay Thanh khỏi người anh ta. Sau đó còn làm ra một hành động rất mất lịch sự. Đó là phẩy tay áo chỗ Thanh vừa chạm vào, như kiểu chỗ đó rất bẩn, rất ghê tởm. Phẩy áo xong môi mỏng của Dương khẽ cong lên nhả ra vài chữ lạnh nhạt:
- Biến đi. Đừng làm bẩn mắt tôi.
Sau câu nói phũ phàng của Dương, tôi tưởng Thanh còn chút liêm sỉ mà biết đường rút lui. Ai ngờ mặt cô ta vẫn dày như mặt đường, bám chặt Dương không buông:
- Rốt cuộc em phải làm gì thì anh mới chịu yêu em? Hay anh thấy em chưa đủ đẹp? Không sao. Em sẽ đi phẫu thuật thẩm mĩ, đến khi nào anh hài lòng mới thôi.
- Cô điên đủ chưa?
- Anh mắng em thế nào cũng được, nhưng đừng đuổi em đi. Có chết em cũng không từ bỏ tình yêu với anh.
Tôi thập thò trốn sau bức tường không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt Dương. Chỉ có giọng nói lạnh băng của anh ta là tôi vẫn nghe rõ:
- Thần kinh cô không bình thường, thì cút vào trại tâm thần cho nhanh. Tôi không có tính kiên nhẫn với loại người như cô đâu.
- Em với chị Linh đều là con gái của bố em nhưng em đẹp hơn lại được bố quý hơn. Sao anh không chọn em mà lại chọn chị ấy? Anh chọn lại đi. Chọn em đây này. Em mới là người yêu anh nhiều nhất.
Đến đây Dương bực quá không muốn tốn thêm nước bọt với Thanh, nên dứt khoát đẩy cô ta sang một bên rồi sải bước về phía trước. Tất nhiên Thanh vẫn chưa chịu buông tha. Cô ta vội vàng đuổi theo, nhưng bị Dương lừ mắt cảnh cáo:
- Nếu cô dám bước thêm một bước tôi sẽ cho bảo vệ tống cổ cô ra đường. Cút mau cho khuất mắt tôi.
Thái độ của Dương vô cùng mạnh mẽ, không để Thanh có nửa lời phản bác. Con người này trời sinh bản tính vô tình, một khi đã không thích sẽ không nhòm mắt tới. Kể cả khi chưa có gì trong tay, một ngày làm thêm 2 – 3 công việc anh ta vẫn cao ngạo như thế. Sau khi Dương rời khỏi đó, Thanh đứng lảm nhảm thêm một lúc cũng bước vào trong. Hành lang rộng lớn của khách sạn trở về vẻ yên tĩnh như lúc ban đầu. Có lẽ vì đây là tầng vip, chỉ dùng để tổ chức sự kiện nên không có quá nhiều người qua lại. Tôi hít vào một hơi thật sâu, cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay thấy mình ra ngoài nửa tiếng rồi. Cũng đã đến lúc phải quay vào trong. Hai chân tôi chậm rãi bước từng bước nhỏ, qua dãy phòng Vip chiếc điện thoại trong tay không ngừng rung.
- Con đang ở đâu?
Tôi đưa tay vuốt mấy sợi tóc mái vừa xòa xuống trán rồi trả lời bố:
- Con ra ngoài hóng gió một lúc cho thoáng.
- Giờ không phải lúc để con đi hóng gió. Vào ngay đây. Đừng để bố nói nhiều.
- Vâng.
Dứt lời bố tắt máy luôn. Tâm trạng tôi càng lúc càng nặng nề. Từng ánh đèn vàng trên tường chiếu xuống người tôi, ngang qua một căn phòng tôi bất ngờ bị bàn tay ai đó kéo mạnh vào trong. Khi cánh cửa phòng vừa đóng lại. Khuôn mặt không góc chết của Dương, hiện rõ ngay trước mắt tôi. Cả người anh ta nồng nặc mùi rượu, át hết cả mùi nước hoa man mát quen thuộc hàng ngày. Tay tôi bị anh ta giữ rất chặt, thử cử động một chút nhưng không được.
Cuối cùng đành lắp bắp nói:
- Anh định làm gì?
- Một nam, một nữ trong phòng khách sạn cô nghĩ tôi sẽ làm gì?
- Anh đừng có quá đáng, không tôi kêu lên đấy.
- Cô thích cứ kêu đi. Khách sạn này một tay tôi xây dựng, hiệu quả cách âm như nào tôi là người rõ nhất.
Tôi ghét cái thái độ lạnh nhạt bất cần này của Dương nên cố vùng vằng đẩy anh ta:
- Rốt cuộc anh muốn làm gì?
- Chẳng phải cô thích đàn ông nhiều tiền hay sao?
- Liên quan gì đến anh?
- Không liên quan nhưng tôi cho cô cơ hội đấy. Tôi cũng rất nhiều tiền.
Lúc ấy lồng ngực tôi như bị một vật gì đó rất nặng đè lên, muốn thở bình thường cũng khó khăn vô cùng. Có nằm mơ cũng không ngờ Dương nói với tôi những câu này. Anh ta coi tôi là loại người gì? Không cần nói chắc mọi người cũng đoán được. Tôi điên tiết gào lên:
- Anh điên rồi đúng không?
Mặt Dương thoáng chốc cứng đờ, sau đó anh ta bế bổng tôi quẳng lên giường. Tôi sợ quá tay chân đấm đá loạn xạ nhưng Dương rất lì, chịu bao nhiêu đòn cũng nhất quyết không buông ra:
- Tôi điên hay không tí nữa cô sẽ biết.
- Bỏ tôi ra. Anh không được làm thế.
- Tôi không được làm thế, thì cô muốn cho ai làm? Em trai tôi sao? Đừng có mơ.
Dứt lời Dương xé toạc bộ váy dạ tiệc trên người tôi. Từng mảnh vải nhỏ bị anh ta vứt lăn lóc xuống sàn. Lúc này tôi vẫn chưa chịu khuất phục Dương, nhưng sức lực của tôi so với anh ta chỉ là con kiến so với con voi. Tôi có đai đỏ taekwondo, nhưng Dương đã lên tới đai đen còn rất thành thạo Muay Thái. 8 năm trước người dạy tôi học võ chính là anh ta. Vì thế mà sao có chuyện đồ đệ đánh thắng sư phụ? Cuối cùng vẫn là tôi chịu thiệt, chẳng đủ sức mà vùng vẫy nữa cứ nằm trơ ra như khúc gỗ. Mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Tiếp đó chuyện gì đến cũng sẽ phải đến, không có màn dạo đầu đầy mùi mẫn như những cặp đôi yêu nhau bình thường. Dương mạnh bạo lao vào tôi như con thú bị bỏ đói lâu năm. Được một lúc người tôi co rút mãnh liệt, thế nhưng Dương vẫn không có ý định buông tha. Hông anh ta di chuyển không ngừng, liên tục thúc mạnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi như muốn giải toả hết nỗi hờn giận trong lòng. Tôi cắn chặt răng chịu đựng từng cơn đau ở phần thân dưới, mà không chịu nổi phải mở miệng kêu:
- Đau quá.
- Cô cũng biết đau à? Vậy cô mau nói cho tôi biết, tại sao 8 năm trước cô lại nhẫn tâm giế.t chế.t con tôi? Nếu cô không còn yêu tôi nữa, thì hành hạ một mình tôi là đủ rồi. Sao phải trút giận lên đầu đứa bé? Nó có tội tình gì?
- Nó không có tội tình gì, nhưng nó là con anh. Tôi không muốn sinh con cho anh nên mới làm thế.
Tôi biết nói ra câu này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, nhưng tôi ấm ức không chịu được. Anh ta làm tôi đau đớn về thể xác, tôi cũng sẽ giày vò tinh thần anh ta. Quả nhiên Dương nghe xong nở nụ cười lạnh đến gai người. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cô giỏi lắm.
Sau đó nhân lúc tôi còn đang thở hổn hển, anh ta bất ngờ ưỡn thẳng lưng nhấn sâu xuống một cái. Đợt tấn công này mạnh mẽ, thô bạo hơn những đợt trước rất nhiều. Hình như tôi chọc trúng giới hạn của anh ta rồi. Tới lúc anh ta chạy nước rút, tôi như muốn chết đi sống lại. Căn phòng khách sạn rộng lớn rơi vào trạng thái im lặng, chỉ còn lại tiếng va chạm của da thịt và tiếng thở dốc không ngừng. Đêm đó tôi bị Dương hành hạ, giày vò không biết bao nhiêu lần. Anh ta thực sự mất hết khống chế. Còn tôi sau khi bị vắt cạn hết sức lực thì lịm người đi lúc nào không hay. Tôi không biết có phải do rượu nên Dương mới bị mất khống chế hay không, nhưng giây phút nhục nhã ê chề này tôi sẽ không bao giờ quên. Bao nhiêu áy náy với anh ta về chuyện trong quá khứ đã không cánh mà bay.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả người tôi đau nhức. Đầu óc mơ màng, cổ họng khô khốc. Bên cạnh không một bóng người, nhưng tôi nghe được tiếng nước chảy róc rách từ nhà tắm vọng ra. Nhìn mấy mảnh vải vương vãi đầy trên sàn nhà, tim tôi như có thêm một lỗ hổng rất sâu. Lỗ hổng đó đang không ngừng rỉ máu, khiến tôi đau đến tím tái mặt mày. Một giọt nước mắt không nhịn được chảy xuống má. Sau đó đến giọt thứ hai, thứ ba…rồi rất nhiều giọt nước mắt khác thi nhau chảy xuống. Cảm giác của tôi lúc này chỉ có thể miêu tả bằng hai từ tuyệt vọng. Tôi loạng choạng muốn đứng dậy rời khỏi đây, nhưng váy dự tiệc tôi mặc tối qua đã bị Dương xé rách. Não bộ tôi suy đi tính lại trăm lần cũng không quyết định được tiếp theo phải làm gì, cứ ngồi bần thần trên giường như vậy cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa. Dương từ trong nhà tắm lừ lừ bước ra. Tóc trên đầu vẫn còn hơi ươn ướt. Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía tôi, khi nhìn đến mấy vết xanh đỏ trên cổ tôi đôi mắt sâu thẳm của Dương khẽ biến đổi trong vài giây nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại vẻ hờ hững. Dương cầm ví trên bàn đi đến gần tôi, nhìn cũng không thèm nhìn mà rút hết số tiền trên ví vứt toẹt xuống giường. Đôi môi anh ta nhếch lên đầy khinh bỉ, giống như sự có mặt của tôi đã làm mất đi vẻ sang trọng quý tộc trong căn phòng vip 5 sao này:
- Đủ chưa?
Trong đầu tôi lúc này chỉ có duy nhất một ý niệm. Giá mà người tôi còn đủ sức lực, thể nào tôi cũng sẽ cho Dương vài cái bạt tai sau đó có bị anh ta vặn gãy tay tôi cũng chịu. Chỉ tiếc bây giờ tôi đứng dậy cũng khó khăn nói gì đến việc vung tay đánh ai? Dương thấy tôi không nói gì, tưởng tôi chê ít anh ta rút luôn chiếc thẻ ATM đen xì vứt xuống cạnh xấp tiền:
- Mật khẩu là xxx. Mặc dù cách phục vụ của cô tối qua không làm tôi hài lòng lắm, nhưng tôi đang thừa tiền chẳng thèm so đo tính toán với cô.
Đến đây tôi không thể cắn răng nhịn nhục thêm nữa. Sức chịu đựng của tôi đã vượt quá giới hạn rồi. Tôi điên tiết cầm cả xấp tiền và chiếc thẻ ATM ném thẳng vào người Dương. Tiền rơi lả tả xuống đất, còn chiếc thẻ ATM tôi không biết mình ném kiểu gì mà suýt nữa trúng mắt Dương. Ném xong, tôi vẫn chưa nguôi giận còn gào lên rõ to:
- Đồ khốn nạn. Anh nghĩ tôi cần vài đồng tiền rách của anh à? Anh đừng tưởng mình cao giá nhé, cũng chỉ tầm thường thôi.
- Tầm thường sao?
- Đúng. Kỹ thuật của anh vô cùng tầm thường, còn không bằng mấy người đàn ông tôi từng quen.
- Vậy tôi cho cô thử sự tầm thường thêm lần nữa nhé. Hay khi nào cô gọi mấy người đó tới đây thử sức cùng tôi.
Tôi nghe xong càng tập trung cảnh giác cao độ với Dương. Cũng may bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên làm tôi giật nảy mình. Trái ngược với tôi Dương vô cùng thản nhiên. Anh ta chậm rãi bước ra bên ngoài. Lúc sau quay lại trên tay cầm theo một túi giấy lạnh lùng quẳng xuống giường:
- Mặc hay không tùy cô.
Hóa ra, Dương sai người đi mua quần áo cho tôi nhưng đã mất công mua rồi sao anh ta không nói với tôi một câu tử tể mà cứ gắt gỏng y như ông già khó tính. Tôi liếc mắt nhìn Dương rồi mở túi giấy lấy quần áo bên trong. Hộp thuốc hình vuông nho nhỏ vì thế mà rơi ra ngoài. Tôi không phải thiếu nữ 18 chưa trải sự đời nên nhìn qua đã biết hộp thuốc đó là gì. Tất cả những hành động của Dương, đã khiến tôi nhận ra một điều. Sau này dù chúng tôi có ràng buộc nhau bằng một cuộc hôn nhân thương mại, cũng chẳng thể cứu vãn được điều gì.
Trong lòng tôi đau đớn khôn cùng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình thản châm biếm Dương:
- 8 năm qua anh thay đổi không ít nhỉ? Anh sợ tôi giế.t chế.t con anh lần nữa à?
Vừa nhắc lại chuyện cũ ánh mắt Dương ngập tràn lửa giận. Hiển nhiên đây chính là nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng anh ta. Dương lừ mắt hỏi tôi:
- Cô nghĩ cô còn cơ hội mang thai con tôi sao?
Dứt lời Dương lạnh lùng quay lưng bước khỏi phòng. Kể cả anh ta không đưa thuốc tránh thai cho tôi, thì tôi cũng rất khó mang thai. Bởi vì thành tử cung của tôi mỏng hơn người bình thường, còn bị mang thai ngoài dạ con một lần nên sau này khả năng vô sinh của tôi lên tới 50%. Tôi đờ đẫn trong phòng khách sạn thêm một lúc, mới thất thểu rời đi. Ngồi trên xe taxi tôi nhìn đồng hồ đã gần 8 rưỡi, định gọi điện nhờ cái Hoài xin Trâm cho vào muộn mấy tiếng nhưng điện thoại hết sạch pin rồi. Màn hình có bật kiểu nào cũng tối om. Cuối cùng tôi đành bảo tài xế taxi lái xe nhanh hơn chút. Về nhà tắm rửa đàng hoàng sạch sẽ rồi đến công ty làm việc. Quan hệ giữa tôi và Trâm có hơi nhạy cảm. 8 năm rồi cô ta vẫn không vừa mắt với tôi, luôn bắt bẻ soi mói tôi trong từng việc làm nhỏ. Hôm nay tôi đi làm muộn không thông báo trước thế này, kiểu gì tí nữa cũng ăn một trận chửi to đầu. Về nhà, tôi vội vã mở cổng bước vào bên trong. Thanh thấy bóng dáng tôi gào mồm lên gọi bố:
- Bố ơi. Chị Linh về rồi.
Tôi trừng mắt nhìn cô ta một cái xong đi thẳng vào phòng khách. Bố tôi đang xem tin tức trên tivi cũng tắt phụt đi, gằn giọng tra khảo:
- Tối qua con đi đâu mà không về nhà?
- Con xin lỗi, tại lúc đó con có việc gấp không kịp báo với bố.
- Việc gấp của con có so được với việc đưa công ty lên sàn chứng khoán không? Con không biết động não suy nghĩ à? Con hơn mấy đứa thiểu năng ở chỗ nào?