“Ôi...”
Tiểu Thất nhìn thấy nhóc con, đôi mắt dịu dàng đến có thể nhỏ ra nước, thấy tiểu nha đầu nhào qua, cô vội vàng ngồi xổm người xuống, mở lòng ra với tiểu nha đầu, trên người tiểu nha đầu mang theo mùi thơm của sữa, xông thẳng vào lòng của Tiểu Thất.
Tiểu Thất ôm tiểu nha đầu mềm mại, cả trái tim dường như sắp tan chảy ra.
Tiểu nha đầu ở trong lòng cô cọ qua cọ lại, hơn nửa ngày cũng không chịu rời khỏi.
Tiểu Thất nhìn nhóc con, có chút thất thần.
Tiểu nha đầu giống cô lúc nhỏ vậy, ăn đến toàn thân mập mạp, đôi tay nhỏ đầy thịt, trên mu bàn tay còn có mấy cái lốc xoáy đáng yêu, làn da của nhóc con trắng trẻo có phớt màu hồng, nhìn như thế nào cũng cảm thấy đáng yêu. Tuy dáng người mập mạp giống cô hồi nhỏ, nhưng ngũ quan của tiểu nha đầu này lại không giống cô chút nào.
Lông mày vừa đen vừa rậm, ánh mắt đen tuyền thuần khiết như nai con, cái mũi, cái miệng... rõ ràng đều giống y như Lục Sâm.
Đứa bé này không là ai khác.
Chính là con của Tiểu Thất và Lục Sâm, Lục Tư Tư.
Sau khi Lục Sâm đi không bao lâu, Tiểu Thất liền phát hiện đã mang thai, lúc đó trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng phải sinh đứa bé này ra.
Cô cảm thấy đây là món quà mà ông trời ban tặng cho cô.
Nếu không tại sao cô từ trên sân thượng cao như vậy ngã xuống, đứa bé cũng không sao?!
Quyết định này của Tiểu Thất, sau khi cả nhà nghe xong do dự rất lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn ủng hộ cô.
Lục Sâm đi Thụy Sĩ, sống chết không rõ.
Nếu cưỡng ép Tiểu Thất phá hủy đứa bé đi, e rằng trái tim cô sẽ trống rỗng, không còn năng lượng để chống đỡ được nữa.
Cô chỉ mang thai tám tháng.
Lúc tám tháng, bởi vì bất cẩn ngã trong phòng tắm, đứa bé sinh non.
Ai cũng nói đứa bé bảy tháng dễ dàng sống sót, nhưng tám tháng lại chưa chắc.
Lúc Tư Tư vừa mới ra đời tình trạng vô cùng nguy hiểm, lúc đó Tiểu Thất dường như sụp đổ, Tư Tư đã là hy vọng duy nhất của cô, nếu Tư Tư cũng xảy ra chuyện rồi, cô nên sống sao nữa?!
May rằng ông trời không đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.
Đứa trẻ sau khi bỏ vào khung giữ ấm nửa tháng liền hồi phục bình thường.
Nhưng mà do sinh non, cho nên thể chất của Tư Tư đặc biệt không tốt, cộng thêm việc Tiểu Thất lần đầu làm mẹ, có rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng lại phải tự mình làm nốt, cho nên lúc nhỏ Tư Tư vài ba ngày lại đến bệnh viện.
Sau này vẫn là Tô Tố thấy tình hình bất thường, đề nghị Tiểu Thất đem Tư Tư để ở bên cạnh cô chăm sóc.
“Con còn phải bận công việc của mình, Tư Tư lại nhỏ như vậy, con làm sao chăm sóc được? Con cứ để đứa bé ở chỗ mẹ, làm xong việc thì đến thăm nó, vừa đúng Niên Niên cũng nhỏ, hai đứa nhóc cũng có thể làm bạn với nhau, vả lại thể chất Tư Tư không tốt, con lại không biết nấu cơm, làm sao chăm sóc được? Để ở nhà ít ra có dì Trương giúp đỡ, dì Trương và daddy con ai cũng nấu ăn ngon, nhất là dì Trương, hầm canh đặc biệt có dinh dưỡng, chắc có thể từ từ điều dưỡng lại cơ thể của Tư Tư.”
Nghe thấy lời của mẹ, Tiểu Thất chỉ do dự hai ngày, liền đồng ý.
Mami nói đúng, cho dù là phương diện nào, Tư Tư ở bên cạnh mẹ vẫn sẽ tốt hơn, cô cũng không có sữa, cho nên lúc Tư Tư bốn tháng tuổi đã được đưa đến biệt thự này, Tiểu Thất rất yêu đứa bé này, mỗi ngày cho dù làm việc khuya đến mấy, đều sẽ trở về chơi với con.
Trải qua hơn một năm điều dưỡng, điều Tiểu Thất cảm thấy đặc biệt vui vẻ an tâm là, số lần bị cảm của Tư Tư thật sự càng ngày càng ít.
Tiểu Thất từ trong đáy lòng cảm kích ba mẹ.
Bọn họ vốn dĩ không có nghĩa vụ chăm sóc Tư Tư, lại bởi vì đau lòng cô nên gánh vác này đi, tuy có người hầu, tuy điều kiện trong nhà tốt, nhưng nuôi dưỡng con cái không chỉ cho nó ăn no mặc ấm là được, còn phải giáo dục nó.
Tư Tư được ba mẹ giáo dục vô cùng tốt, tuổi còn nhỏ đã vô cùng biết lễ phép rồi.
Điểm này, Tiểu Thất thật sự rất cảm kích.
“Tư Tư, ở nhà có nghe lời ông bà ngoại không?” Tiểu Thất hoàn hồn lại, ôm Tư Tư đi vào phòng khách, thấy vậy, Đường Dạ cũng mau chóng bước lên.
“Có đó.” Tư Tư bẻ ngón tay nhõng nhẽo nói, “Tư Tư ngoan lắm đó, ông ngoại bà ngoại đều khen Tư Tư ngoan đấy! Tư Tư ngoan hơn dì nhỏ đó!”
Dì nhỏ...
Được thôi.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Hai năm rồi, Tiểu Thất vẫn có chút không thể chấp nhận.
Em gái Tiêu Niên chỉ lớn hơn Tư Tư một tuổi, nhưng có bối phận ở đó, nên Tư Tư phải ngoan ngoãn gọi nhóc là dì nhỏ.
Tiểu Thất không nhịn được nhớ về tưởng tượng trước đây với Lục Sâm.
Lúc đó bọn họ kế hoạch có một đứa bé, vừa đúng lớn khoảng bằng với em gái, hai củ cải nhỏ, một người đuổi theo một người, người phía sau kêu người phía trước là dì nhỏ. Bây giờ cảnh tượng này thành hiện thực rồi, mà người đó... lại không nhìn thấy.
Ánh mắt của Tiểu Thất trở nên hiu quạnh.
“Chị về rồi!” Tiêu Niên đang chơi trong phòng khách nhìn thấy Tiểu Thất, cũng bước bước chân nhỏ “tạch tạch tạch” chạy qua, nhóc chạy vào lòng Tiểu Thất, cùng Tư Tư chiếm cái ôm của Tiểu Thất, “chị ơi chị ơi, chị có đem quà về cho Niên Niên không vậy!”
“Đem rồi, sao lại quên Niên Niên chứ.”
Tiểu Thất từ trong túi xách móc hai viên kẹo ra, mỗi đứa chia một viên, “được rồi được rồi, mỗi người chỉ được ăn một viên thôi đấy, nếu không sẽ sâu răng đó!”
Đôi mắt hai tiểu nha đầu đồng thời sáng lên, mỗi người ngậm một viên kẹo trong miệng rất hạnh phúc.
“Được rồi, hai đứa đi chơi đi.”
“Yeah!”
Hai tiểu nha đầu lập tức vui vẻ chạy đến phòng khách chơi đồ chơi chạy bằng điện.
Tiểu Thất nhìn hai nhóc, nụ cười trên khóe miệng chưa từng rũ xuống qua.
“Em thật sự là một người mẹ tốt!”
Đường Dạ cảm khái mà nhìn Tư Tư, chuyển đề tài câu chuyện, giọng điệu lại trở nên ai oán, “ai, khi nào em mới đối xử tốt với anh bằng một nửa của Tư Tư, vậy thì anh thỏa mãn rồi.”
Nụ cười Tiểu Thất cứng đơ, lườm Đường Dạ một cái.
“Sao lại lườm anh?!” Vẻ mặt Đường Dạ không hiểu gì cả.
“Tư Tư là em gái tôi, tôi đương nhiên phải tốt với nó. Nếu như tôi đối xử tốt với anh giống như Tư Tư vậy, trừ phi...”
“Trừ phi cái gì?” Đường Dạ có dự cảm vô cùng không tốt.
“Trừ phi anh là con trai tôi!”
Đường Dạ, “...”
Anh biết chắc anh không nên hỏi!
Tiểu Thất đảo mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ dì Trương chăm sóc hai nhóc con ra, lại không phát hiện ra bóng dáng của daddy và mami, “dì Trương, daddy mami cháu đâu ạ?”
“Lão gia và phu nhân ra ngoài mua đồ ăn rồi.” Dì Trương nhìn đồng hồ, cười tít mắt nói, “chắc rất nhanh sẽ về.”
Mua đồ ăn?!
Tiểu Thất trợn tròn mắt!
Daddy đi mua đồ ăn còn được chứ, mami cũng đi theo à?
Tiểu Thất vừa định dò hỏi, lại nhìn thấy tầm mắt của dì Trương cười tít mắt dời khỏi từ trên người Đường Dạ, trong nháy mắt Tiểu Thất liền hiểu rõ.
Cái gì mà mua đồ ăn chứ, toàn bộ đều là cái cớ!
Căn bản là muốn tạo cơ hội cho cô và Đường Dạ thôi.
Tiểu Thất cạn lời.
Cũng không biết Đường Dạ đã chuốc thuốc gì cho daddy mami uống, hai người họ lại thích Đường Dạ như vậy.
“Hì hì... bác trai bác gái thật sự quá khách sáo rồi.”
Tiểu Thất bất lực trợn mắt, không chút lưu tình mà đả kích anh ta, “Đường Dạ, anh đừng tưởng daddy mami tôi chấp nhận anh là được, tôi không thích anh, ai chấp nhận anh cũng vô dụng thôi!”
“Anh biết, anh đây chẳng phải đang tiếp tục cố gắng hay sao.”
Tiểu Thất ói máu, cô xoay đầu nhìn Đường Dạ ngồi bên cạnh, “Đường Dạ, rốt cuộc anh thích tôi điểm nào chứ? Tôi đã 27 tuổi rồi, không xinh đẹp trẻ trung bằng những tiểu cô nương 18 tuổi, vả lại tôi còn là một người mẹ đơn thân, mang theo một đứa con, tôi thật sự không hiểu bản thân rốt cuộc có điểm nào thu hút anh!”
Rốt cuộc là thích điểm nào của cô?
Đường Dạ nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ gần nửa ngày mà chả nghĩ ra được cái gọi là vì sao.
Khi lần đầu nhìn thấy Tiểu Thất ở buổi yến tiệc, anh đã bị vẻ xinh đẹp của Tiểu Thất cuốn hút, sau đó thì... sau khi biết tin Tiểu Thất có bầu, trong lòng anh vẫn cứ nghi hoặc, nghĩ rằng có nên tiếp tục theo đuổi cô nữa không, nhưng không ngờ rằng, quyền quyết định vốn dĩ chả ở chỗ anh, Tiểu Thất người ta chả có chút tình ý gì với anh cả.
Điều này làm anh càng ngày càng quyết tâm theo đuổi.
Từ từ tiếp cận, anh phát hiện Tiểu Thất là người con gái hiếm thấy, rõ ràng là con gái của nhà quyền thế, chỉ cần dựa vào cổ phần của ba mẹ cho thôi, cho dù một năm tiêu xài ăn uống thoải mái cũng không hết, nhưng cô cứ không làm như vậy, không những mở một tiệm cà phê trong thành phố A, lại còn mở một văn phòng làm việc theo sở thích của mình.
Tự cường!
Tự lập!
Vả lại chả có tính cách kêu căng hay ương bướng của con nhà giàu.
Tóm lại mà nói, anh chính là ngày càng thích Tiểu Thất, rõ ràng cô đã trải qua bao gian truân, cô vẫn giữ tâm thái lạc quan mà sống tiếp, đặc biệt sau sự cố giữa cô và Lục Sâm, Đường Dạ càng thấy thương cảm vô cùng.
Người con gái như thế, ai đã gặp sao mà chả biết quý trọng?
Nên anh đã kiên trì vững tâm theo đuổi suốt hai năm, giờ việc theo đuổi Tiểu Thất giống như công việc hằng ngày của anh vậy, nếu thật có ngày không cho anh theo đuổi cô, anh còn không biết thời gian rảnh mình nên làm gì nữa.
“Ê! Nói chuyện!”
“Hả?”
Đường Dạ hoàn hồn, mắt chớp chớp, “Nói gì?”
Tiểu Thất muốn đấm vào không trung ghê gớm.
Đáng chết mà.
Ở bên này cô cắn rứt bực bội chết đi được, người ta thì hay rồi, một chút cũng chả để tâm vào câu chuyện.
“Tôi hỏi anh rốt cuộc thích tôi ở điểm nào? Đường Dạ, anh cứ nói thẳng, anh thích tôi điểm nào, tôi sửa là được chứ gì!” Tiểu Thất thực sự bị ép đến chả còn cách nào.
“Cả người em cái gì anh cũng thích hết!”
Tiểu Thất muốn ói máu ra luôn.
Bỏ đi bỏ đi!
Cô bị điên rồi mới đi nói chuyện với loại người này, căn bản là nói không được.
Tiểu Thất hít một hơi lớn, để nén ngọn lửa lòng xuống.
Đường Dạ bên đó giống như chả có chuyện gì xảy ra, cứ cười haha vẫy tay chào Lục Tư Tư đang ngồi chơi ở đó, “Đến đây, Tư Tư đến đây!”
Tư Tư đang chơi với Tiêu Niên, thấy Đường Dạ gọi nó, toàn thân mâp mạp đầy thịt của nó ngây ra, nó chớp chớp mắt, hàng lông mi dài cứ chớp lên chớp xuống, quá là dễ thương, nó đưa bàn tay nhỏ bé mập ú ù của nó ra, chỉ vào mình, “Chú Đường, chú gọi cháu?”
“Đúng rồi, Tư Tư mau qua đây!”
Tiều a đầu đưa bàn chân nhỏ bé lên, lắc qua lắc lại chạy qua.
Tiểu Thất nhìn thấy không yên tâm, nhẹ nhàng hằn giọng thấp nói. “Từ từ, cẩn thận ngã đấy.”
“Haha...”
Tư Tư trực tiếp ngã nhào vào lòng Tiểu Thất, nghiêng đầu nhìn Đường Dạ, giọng nhõng nhẽo hỏi, “Gọi Tư Tư, có gì không?”
“Tư Tư à, con có thích chú không?”
Tiểu a đầu trả lời không do dự, “Thích!”
Mắt Đường Dạ bỗng sáng lên, quay đầu nhìn Tiểu Thất, “Nhìn thấy chưa nhìn thấy chưa, nhìn thấy mê lực của anh lớn cỡ nào, anh nói Tiểu Thất nghe này, đến cả Tư Tư cũng chấp nhận anh, hay là em suy nghĩ kĩ lại coi, anh nghe bác trai bác gái nói, lời hẹn hai năm của em đã qua rồi, người em đợi còn chưa quay về... em thật sự cho rằng người đó sẽ về sao?”
Nhắc đến Lục Sâm, môi Tiểu Thất bỗng mím chặt lại.
Đúng!
Lời hẹn hai năm đã qua, nhưng trong lòng cô vẫn cứ tồn tại một dự cảm, Lục Sâm anh ấy nhất định sẽ về.
Thấy Tiểu Thất không nói chuyện, Đường Dạ tiếp tục nói, “Từ lúc Tư Tư sinh ra, anh đối với nó thế nào chắc em cũng thấy cả rồi, Tiểu Thất, anh đảm bảo với em, nếu em ở bên anh, anh nhất định sẽ xem Tư Tư như con gái yêu của mình mà thương yêu hết lòng.”
Tiểu Thất vẫn chưa kịp mở miệng, Tư Tư đột nhiên chớp mắt nói chuyện, “Mẹ...”
“Hử?” Tiểu Thất liền hoàn hồn.
Tiểu a đầu ngước đầu, nghi hoặc nhìn cô, “Chú Đường muốn làm bố của Tư Tư sao?”
Tiểu Thất,”...”
Con tiểu a đầu này mới bây lớn, lại hiểu hết lời của Đường Dạ sao?”
“Mẹ, nếu chú Đường làm ba con, ba con về đây thì làm sao?”
Tiểu Thất xoa đầu của con tiểu a đầu, “Yên tâm, chú Đường không làm ba con được đâu, ba con nhất định sẽ về.”
“Dạ!”
Tiểu Thất chưa từng che giấu thân phận của Tư Tư, từ lúc con nha đầu bắt đầu hiểu chuyện, cô không ngừng nhắc Lục Sâm bên tai nó, nói với nó dù ba không ở bên cạnh họ, nhưng ba rất yêu họ.
Cho nên, dù Tư Tư chưa từng gặp Lục Sâm, nhưng có ấn tượng rất tốt về Lục Sâm.
Nghe Tiểu Thất trả lời, con a đầu lập tức vui mừng, nhảy bổ ra một bên, “Vậy Tư Tư đợi ba về ố.”
Nói xong, lại chả lưu luyến gì chạy qua chơi cùng với Tiêu Niên.
“Đường Dạ...”
“Hả?” Đường Dạ vừa bị tiểu a đầu đả kích, sắc mặt có chút thất thần.
“Anh biết sao tôi lại đặt tên Tư Tư cho Tư Tư không?”
Còn phải nói?!
Đường Dạ méo miệng, đó chả phải là tương tư thương nhớ ai đó sao!
Vừa nghĩ vậy, trong lòng Đường Dạ bống khó chịu ghê gớm.
Dù anh chưa gặp qua Lục Sâm, nhưng vì theo đuổi Tiểu Thất, nên đối với Lục Sâm có hiểu biết đôi chút, nghe nói Lục Sâm ngoài giương mặt thon dài đẹp trai ra, anh chả có điểm nào nổi trộ, quan trọng hơn hai chân anh còn tàn tật.
Đáng chết mà!
Anh thật sự chả biết mình có điểm nào thua kém Lục Sâm.
“Tiểu Thất...”
“Anh để tôi nói hết.” Tiểu Thất hít một hơi sâu, trịnh trọng nói việc khác cho Đường Dạ nghe, “Đường Dạ, tôi đặt tên Tư Tư cho Tư Tư, không chỉ mang hàm ý thương nhớ Lục Sâm, còn để nhắc nhở bản thân, tôi và Lục Sâm đã từng có mối tình sâu đậm như thế nào, tuy thời gian chúng tôi chia lìa còn nhiều hơn thời gian chúng tôi ở bên nhau, nhưng anh biết không? Lục Sâm trong lòng tôi vẫn cứ sống mãi như thế, giờ mỗi khi tôi nhắm mắt lại đều ngay lập tức hiện lên hình dạng nụ cười và giọng nói anh. Dù đã chia cách ba năm, nhưng đối với tôi, ba năm này chả là gì, tôi rất yêu anh, tôi cũng xác định, tôi sẽ mãi yêu anh!”
Đường Dạ không nói chuyện, lần này anh thật sự chịu đã kích.
Đường Dạ nắn nắn khuôn mặt mình, cố gắng cười, “Tiểu Thất à, em có biết lời em vừa nói rất tổn thương người khác không!”
Cô đương nhiên biết!
“Đường Dạ, nếu hai chúng ta đã không thể, thì tôi không nên làm lỡ duyên anh, giờ đối với anh tàn nhẫn một chút chính là tốt cho anh, nếu tôi đối với anh mềm dịu chút, nói không chừng anh cứ cho rằng mình còn hy vọng, nên... vẫn là lạnh lùng là tốt hơn hết.”
Mặt Đường Dạ bỗng buồn thui.
Nếu có thể, anh thật sự muốn gặp Lục Sâm, coi anh ta là người đàn ông xuất chúng đến thế nào, có thể khiến Tiểu Thất cứ mãi không chịu buông bỏ.
Anh chưa kịp nghĩ xong, Tiểu Thất lại tiếp tục đả kích anh, “Lời vừa rồi tôi nói với anh, cũng là lời Lục Sâm đã nói với tôi!”
Đường Dạ thở dài bi ai một tiếng, máu trong người như bị trút sạch!