Tiểu Thất nghĩ rằng những ngôn từ kịch liệt mà anh dành cho cô đã là sự tổn thương lớn nhất rồi.
Nhưng...
Ngày hôm sai, cô mới phát hiện là mình đã sai rồi.
Ngày hôm qua, từ công ty Lục Sâm trở về, Tiểu Thất để Lưu Tuyền về nhà cô ấy, anh trai nghĩ là Lưu Tuyền ở cùng cô nên không tới nữa.Ở ngôi nhà của cô và Lục Sâm cùng ở, chỉ còn một mình cô
Hai tầng lầu, hoàn toàn trống trải, nỗi cô đơn hiện hữu rõ.
Tiểu Thất một đêm không ngủ, sau khi Lục Sâm nói những lời tuyệt tình đó, cô ngủ không nổi,từ lúc ở công ty của anh trở về, cô bắt đầu một mình ở trong phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc
Trong phòng ở đâu cũng có đồ của cô và Lục Sâm.
Khóe mắt Tiểu Thất đã không còn rơi lệ được nữa, đau khô khốc khô khốc.
Cô tìm một cái vali to, không động tới đồ của Lục Sâm, đem tất cả đồ của cô, cả đồ dùng sinh hoạt... bao gồm cả những đồ cô mua1khi tới căn nhà này, tất cả đều dùng hộp bọc lại.
Thu dọn nguyên một đêm.
Sau khi trời sáng, cô mới miễn cưỡng thu dọn xong tất cả.
Tiểu Thất nhìn căn phòng đã được thu dọn xong, trong phòng thiếu đi đồ dùng của cô, hiện hữu rõ không khoang, cô nhìn hai thùng lớn trước mặt, cười khờ dại.
Thì ra...
Đồ của cô lại nhiều như vây!
Nhìn thật không vừa mắt, thu dọn lại phiền phức như vậy.
Tiểu Thất ngồi trên nền đất, cuối cùng đem hết những cái vỏ gối của mình để vào trong thùng, sau đó đóng lại, niêm phong!
Sau đó đem hết tất cả đồ của Lục Sâm trả về vị trí cũ, trên người ướt đẫm mồ hôi, nước mắt cũng trở thành mồ hôi chảy rồi, bị quần áo hút hết rồi, bốc hơi rồi.
Cả căn phòng hồi phục lại nguyên trạng bạn đầu khi cô vừa mới tới.
Lại trở về nguyên hiện trạng như trước chỉ có ba mầu đen trắng xám, tràn ngập cảm giác nơi ơn của một người đàn ông đơn1thân.
Làm xong những việc này, Tiểu Thất cuối cùng cũng gọi điện cho Lục Sâm.
Gọi liên tục tới cuộc thứ ba mới nghe máy.
“Tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, Tiêu tiểu thư, mong là sau này cô đừng liên lạc với tôi nữa.”
Tiểu Thất nghĩ là trái tim cô đã tê liệt rồi, nhưng khi vừa nghe thấy lời tuyệt tình của Lục Sâm nói, trái tim cô vẫn không chịu đựng nổi lại đau nhói, coi ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ đã bắt đầu có ánh nắng mặt trời, nỗ lực nuốt nước mắt lại, “Lục Sâm... em có lời muốn nói với anh.”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
“Tôi rất bận...”
“Yên tâm đi, em không làm phiền anh quá mấy phút đâu!” Tiểu Thất cười khắc khổ, “Hôm qua... em đã nhận thức sâu sắc được rằng anh thật sự chia tay tuyệt tình với em rồi, bây giờ em, cũng đã thu dọn hết hành lý của mình, ngày hôm nay, em sẽ chuyển ra khỏi chỗ của anh. Em không5cần tất cả những gì bồi thường mà anh cho, nam thích nữa yêu vốn là chuyện tình nguyện của hai bên, bồi thường... em không cần! căn nhà này anh muốn bán cũng được, hoặc để không cũng được, sau này sẽ không có liên quan gì tới em hết.”
Lục Sâm trầm mặc.
Tiểu Thất nắm chặt điện thoại, tiếp tục nói, “Nếu như anh có thời gian, hôm nay chúng ta gặp một chút nhé, không cần biết như thế nào, chìa khoá nhà anh em cần phải trả lại cho anh. Nếu như anh không có thời gian, thì anh tìm một người tới lấy cũng được.”
Lục Sâm trầm mặc một lúc lâu, lâu tới mức Tiểu Thất nghĩ là anh ấy không nghe máy nữa.
“Lục Sâm?”
“Tôi đây!” giọng của Lục Sâm từ trong điện thoại vâng lên, đem theo một chút cảm giác kiệt quệ, “Cô không cần phải như vậy, tôi nói rồi nhà đó tôi để cho cô là để cho cô, cô không cần chuyển đi...”
“Em không cần lợi dụng anh,2còn nữa, nếu đã chia tay rồi thì chia tay sạch sẽ, để căn nhà đó cho em ở, để hôm nào em cũng phải nhớ tới anh sao, sau đó quên không được nỗi đau mà anh dành cho em sao?”
Lục Sâm lại trầm mặc tiếp.
Sau nửa ngày, anh mới thở dài nói“... được, nếu như cô đã kiên định như vậy, thì quyết định như vậy đi! tôi sẽ cho người tới lấy chìa khoá, cô nói thời gian địa điểm đi.”
“em thu dọn xong rồi,chỉ là chưa chuyển đồ thôi, đợi chuyển đồ xong xem thời gian nào thích hợp em sẽ thông báo cho anh.”
“Được!”
Ngắt điện thoại, ánh mắt Tiểu Thất vẫn khô khốc, rõ ràng muốn khóc, nhưng nước mắt lại không thể rơi xuống.
Cô không tìm công ty chuyển nhà, đem toàn bộ đồ của cô từng thùng đẩy xuống tầng một, sau đó... cô xem lại một lần nữa căn nhà mà cô đã ở gần ba tháng, nhắm mắt, đóng cửa quay người bước đi.
Tiểu Thất không có về nhà, cô sợ bố mẹ nhìn thấy9tình cảnh bi thảm này của cô lại nguyên nhân ngọn ngành, cho nên đem hết đồ của mình chuyển tới nơi ở bên ngoài của anh trai.
“Nghĩ kỹ rồi, muốn chuyển ra ngoài rồi ?”
“Vâng!” giọng nói Tiểu Thất trong điện thoại có chút nghẹn, “Nói chung không thể chiếm nhà của người khác mà, anh, em để đồ của em ở nhà anh, nếu như tiện, em có thể ở tạm nhà anh một thời gian không, đợi khi nào em dưỡng thương xong, về nhà sau có được không?”
“Anh trai thì có gì mà không tiện, nói chung là người độc thân, lại không có bạn gái!” Cảnh Thuỵ nói với Tiểu Thất, “Đợi chút anh gọi cho người quản lý, anh có chùm chìa khoá để ở chỗ đó, đợi chút nữa anh để quản lý mở cửa cho em.”
“Vâng,em chuyển đồ qua đó trước, đợi chút nữa sẽ đem chìa khoá trả lại Lục Sâm, anh tối chúng ta gặp nhé !”
“Ừ!”
...
Có điện thoại Cảnh Thuỵ gọi đi, Tiểu Thất thành công nhận được chìa khoá của1nơi ở, sau khi cô mở cửa, đem toàn bộ đồ đạc chuyển vào, mệt tới nỗi toàn thân đầm đìa mồ hôi. Cô gần như không ở lại trong nhà quá lâu, sau khi đặt đồ vào trong nhà xong ngay lập tức lại một lần nữa gọi điện thoại cho Lục Sâm.
“Em xong rồi! anh bây giờ có thời gian không?”
Lục Sâm trầm lại một chút nói, “Tôi sợ là không có thời gian... cô nói địa chỉ, tôi cho người qua đó lấy giúp tôi.”
“Được, thế thì hẹn ở chỗ hàng cafe lần trước gặp mặt nhé.”
“Được!”
...
Ngắt điện thoại, Tiểu Thất không có thay quần áo khác, nhanh chóng mặc nguyên bộ này đi tới hàng cafe.
Nhưng Tiểu Thất không biết là...
Sau khi cô ngắt điện thoại, Lục Sâm đi tới nơi hai người đã từng ở.
Lục Sâm mở cửa căn phòng, nhìn căn phòng một lượt, gần như không còn nhận ra được căn phòng này nữa.
Anh rời đi mới có ngắn ngủi thời gian vài ngày, nhưng bây giờ, tất cả đã thay đổi rồi.
Trong phòng khách đôi dép đi trong nhà có hình gấu POOB đã không còn nữa, trên ghế chiếc đệm có hình hoạt hình cũng không còn, ngay cả trên bàn ăn khăn trải thêu ren cũng không còn, căn phòng trở lại với dáng vẻ như trước kia anh vẫn còn độc thân.
Đen, trắng, ghi!
Ngay mặt nền và tay cầm của tầng lầu cũng trở về màu sắc ban đầu.
Tiểu Thất rất thích những màu sắc nổi bật, bởi vì cô nói mùa đông đã đủ lạnh rồi,nếu như không cho thêm chút màu sắc ấm áp,nhìn sẽ càng lạnh.
Mà bây giờ, tất cắt những sắc màu ấm áp đều không còn nữa.
Chỉ còn lại cả căn phòng lạnh lẽo.
Rõ ràng màu sắc lạnh lẽo này mới là màu sắc bao nhiêu năm nay quen thuộc của anh,nhưng bây giờ xem ra, bỗng thấy có chút khó tiếp nhận !
Lục Sâm đẩy xe lăn vào trong phòng riêng của anh và Tiểu Thất.
Trong phòng riêng đồ đạc được thu dọn ngăn nắp, chăn cũng được gấp ngăn nắp, nhìn là biết hoàn toàn không phải là phong cách của Tiểu Thất. Khi bình thường cô ấy rất phóng khoáng, cởi dép là léo ngay lên giường, đồ ngủ thường vất lung tung khắp nơi, nhưng bây giờ, tất cả đều được sắp xếp gọn ngăn nắp.
Lục Sâm cười khắc khổ mở tủ quần áo ra, trong tủ quần áo toàn bộ là đồ véc và áo sơ mi của anh, tất cả quần áo thuộc về Tiểu Thất đều không còn nữa.
Nhiều quần áo như vậy, cô ấy sao mà lại thu dọn hết được?
“Lại là một đêm không ngủ sao...”
Lục Sân cau mày, nhìn mặt đất được lau sạch sẽ,nhận định rõ lại.
Công trình lớn như vậy, cô ấy nhất định là phải thức nguyên một đêm để làm mới xong.
Nha đầu này...
Một chút cũng không biết yêu thương sức khỏe bản thân.
Lục Sâm cười khổ cực.
Nhìn căn phòng trống trải, lại nhìn đôi chân của mình, anh lại một lần nữa đỏ hoe nơi khoé mắt.
...
Tiểu Thất như bay nhanh chóng tới tiệm cafe, trên người với ngoài điện thoại và ví tiền, chỉ có một bộ chìa khoá.
Ở cửa tiệm cafe này là nơi lần trước cô phát hiện Lục Sâm và Triệu Đình Đình có quan hệ mờ ám, Tiểu Thất ngồi trong hàng cafe nhìn ra cửa sổ, gọi một cốc cafe đen, cô không thích mùi vị của cafe đen, từ trước tới giờ không bao giờ uống, nhưng Lục Sâm rất thích, cô kiềm được không thử một lần, uống thử một ngụm, đắng tới nỗi nước mắt cô gần như rơi xuống.
Không phải là người ở cùng một thế giới hay sao, sao mà cùng một loại đồ uống mà cũng uống không nổi?
Tiểu Thất che mặt.
Người trong tiệm cafe không đông, cô một mình ngồi trong tiệm cafe đợi gần hai mươi phút, mới nghe thấy tiếng chuông reo ở ngoài cửa tiệm.
Tiểu Thất nhận thức được ngẩng đầu lên
Người xuất hiện ở cửa tiệm cafe khôn phải là Lục Sâm, mà là... Triệu Đình Đình!
Thời tiết đổi ấm áp, Triệu Đình Đình mặc một chiếc váy ren, chiếc váy bó sát đùi, để lộ cặp chân dài và trắng nõn, tóc của cô ấy dài xoã xuống bờ vai, trên mặt đeo một chiếc kính râm lớn, trên tay xách một chiếc túi chanel nhỏ,trên môi là màu son đỏ rực làm cho toàn thân cô ấy thật sự toàn phần khí phách.
Cô ấy duyên dáng đi vào trong tiệm cafe, thuận tay đưa khoá xe cho người phục vụ,“Làm ơn đỗ xe hộ tôi!”
Nói rồi, cô áo tháo kính xuống, cô ấy đảo bốn góc tiệm nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại kết trên người Tiểu Thất.
Cô ấy đi một đôi guốc cao lộ mõm đính hạt, từng bước từng bước đi tới, mỗi bước chân, tiếng guốc chạm xuống nền nhà phát ra tiếng “cộc cộc cộc “, với tình làm cho người khác cảm thấy rất hồi hộp!
Tiểu Thất nhận thức được hít một hơi.
Cô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ được, Lục Sâm không tới đây, mà lại để Triệu Đình Đình tới đối mặt với cô.
Cô vẫn nghĩ... Lục Sâm sẽ để Triệu Đào, hoặc là người khác tới lấy chìa khoá, không cần biết là người nào, cô đều có thể chịu được, duy nhất cô không chấp nhận được là Triệu Đình Đình!
Ông trời cũng biết là cô không muốn gặp cô ấy thế nào!
Nhất là... khi Triệu Đình Đình ăn mặc mỹ miều chói lọi thế này xuất hiện trước mặt cô, còn cô nhảy cắt trang điểm nhẹ một chút cũng không có, hai người đứng cạnh nhau thật sự mà nói hình tượng quá khác biệt, cô cúi đầu nhìn mình, trong bản thân thật nhếch nhác, một đêm không ngủ, quần áo không thay, thu dọn hành lý nguyên một đêm, quần áo trên người còn có chút nhăn nhúm, tóc cũng không chỉnh sửa, vì chảy rất nhiều mồ hôi, tóc có chút dính vào mặt, dù có nhìn thế nào cũng thấy thật nhếch nhác.
Một Tiểu Thất nhếch nhác thế này, lại nhìn một Triệu Đình Đình chói lộ tươi mới, trong tim cảm giác tự ti gần như trào ngược lên.
“Sao lại là cô tới ?”