Tiểu Thất nghe lời của Cảnh Thụy, tròng mắt lại có chút đỏ hoe.
Cô biết hai ngày nay khẳng định đã để anh trai lo lắng rồi.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt đầy râu ria của Cảnh Thụy, còn có đôi mắt thâm quầng, nhịn không được hít hít mũi.
Mấy ngày nay cô biết, anh trai sợ cô xảy ra chuyện, bữa tối đều ở trong phòng cô trải tấm nệm dưới sàn ngủ, bữa tối cô không ngủ được, có lúc trở mình, mỗi lần trở mình đều cảm nhận được hơi thở hơi khựng lại của anh trai đang ngủ dưới sàn.
Mấy ngày nay anh khẳng định lo lắng đến ngủ không ngon.
Ba ngày không đi làm ở nhà ở với cô, tại vì cô dặn dò qua, anh trai vẫn chưa dám nói chuyện thất tình của cô cho cả nhà nghe, một người lặng lẽ chịu đựng tất cả mọi chuyện, Tiểu Thất nghĩ đến những chuyện này, trong lòng lập tức liền cảm thấy áy náy có lỗi đến không tả được.
“Anh trai, em xin lỗi... để anh lo lắng rồi.”
“Nha đầu ngốc, còn khách sáo với anh quá làm gì!”
Đừng nhìn Cảnh Thụy và Tiểu Thất ngày thường hay tranh cãi nhau, nhưng họ là song thai, có thể đúng thật có tâm linh tương thông trong truyền thuyết vậy, nếu như xảy ra chuyện gì, đều quan tâm đến đối phương hơn so với bất kì người nào.
Cảnh Thụy xoa lên đầu tóc của Tiểu Thất, “Đừng cằn nhằn nữa, khẩn trương ăn cơm!”
“Uhm!”
Tiểu Thất cúi xuống tiếp tục ăn cơm.
“Đúng rồi, anh trai, anh không có nói chuyện của em cho gia đình nghe đúng không?”
“Không có!” Cảnh Thụy bất lực trào ngược mắt, “Em không cho anh nói, anh dám nói sao?”
“Anh trai, đợi lát em và Tiểu Tuyền cùng nhau ra ngoài, anh cũng về nhà nghỉ ngơi ngủ một giấc đi, em ở đây anh không cần lo nữa, anh yên tâm đi, em gái anh không yếu ớt như anh tưởng tượng đâu, cho dù... em nói cho dù em thất tình thật rồi, em cũng sẽ không làm ra những chuyện làm tổn thương bản thân đâu.”
Tảng đá trong lòng Cảnh Thụy cuối cùng đã rơi xuống.
Có lời nói này của Tiểu Thất, vậy anh không cần lo lắng thật rồi.
Ăn cơm xong.
Sau khi tinh thần của Cảnh Thụy thả lỏng xuống thật sự đã không thể chịu được nữa.
“Anh về trước đây, các em cũng nên ra ngoài đi dạo đi, có chuyện gì cứ gọi cho anh.”
“Vâng!”
Cảnh Thụy ra cửa lập tức lái xe đến khách sạn nghỉ ngơi, Tiểu Thất và Lưu Tuyền ăn cơm xong liền chuẩn bị bước ra cửa.
“Muốn đi đâu?”
“Tớ muốn đi công ty của Lục Sâm!” Tiểu Thất hít một hơi thở sâu, nắm chặt nấm đấm nói, “Tớ không tin Lục Sâm sẽ bỏ rơi tớ, tớ phải đi công ty của anh ấy xem thử, anh ấy rốt cuộc có di dân xuất ngoại thật không!”
Lưu Tuyền không có cản cô ấy, cùng cô ấy bước ra cửa.
Sao đi chăng nữa, cô ấy vui là được.
Hai người ngồi xe taxi đi đến cổng lớn của công ty Lục Sâm.
Lần này, Tiểu Thất bước vô cổng đã không thuận lợi nữa rồi.
Vẫn là chú bảo vệ lần trước gặp phải, ông cản Tiểu Thất lại, vẻ mặt khó xử nói, “Tiêu tiểu thư, tổng tài chúng tôi dặn dò qua, nếu như mấy ngày nay cô có qua đây, không cho chúng tôi nhường đường cho cô qua!”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Nghĩ đúng là đủ chu toàn thật!
Tiểu Thất cắn răng, “Nếu như con nhất định muốn vào?”
Chú bảo vệ thở dài, “Tiêu tiểu thư, vậy chỉ có thể nói lời xin lỗi thôi.”
Vừa nói, bảo vệ đã chặn đi lối vào cổng chính.
Tiểu Thất muốn xông vào, Lưu Tuyền vội vàng kéo cô ấy lại.
“Tiểu Tuyền...”
“Kế sách, chúng ta phải nghiên cứu kế sách, xông vào như vậy cũng không phải là cách!” Lưu Tuyền kéo Tiểu Thất vào trong góc của phía sau, nhìn thấy cổng chính chỉ có một bảo vệ, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, “Có rồi, như vậy, đợi lát hồi chúng ta hai người cùng nhau đi đến cổng chính, tớ nhân cơ hội ôm lấy chú bảo vệ, cậu nhân cơ hội chạy vào trong công ty, lẻn vào trong trước rồi tính tiếp!”
“Như vậy, được không?”
“Thử rồi không phải sẽ biết sao!”
Đến cũng đến rồi, cô cứ không thể để Tiểu Thất uổng công một chuyến.
Hai người giả vờ như là đã thương lượng xong lại một lần bước đến cổng chính, Tiểu Thất cau mày nói, “Chú bảo vệ ơi, con với Lục Sâm dạo này có chút mâu thuẫn nhỏ, anh ấy nói với chú như thế, cũng là đang giận dỗi con thôi, chú không cho con vào thật, đợi đến lúc mà tình cảm của hai chúng con hồi phục lại như xưa, lỡ như con tố giác chú, vậy công việc của chú sẽ không giữ được đâu nhe.”
Vẻ mặt của chú bảo vệ tức thì khổ tâm, “Tiêu tiểu thư, cô đừng gây khó dễ tôi nữa...”
Tiểu Thất và Lưu Tuyền nhìn nhau, Lưu Tuyền nhân lúc chú bảo vệ không chú ý liền ôm ngay lấy ông, bảo vệ tức thì ngây người, “Tiểu Thất, mau vào trong!”
“Ê, các cô không thể như vậy, không thể như vậy được!”
Bảo vệ sắp khóc rồi, Lục tổng tuy đã dặn dò không cho Tiêu tiểu thư vào công ty, nhưng đồng thời cũng dặn dò, tuyệt đối tuyệt đối không được động thủ với cô ấy!
Bảo vệ bị Lưu Tuyền ôm lấy, lại không dám dùng sức vùng vẫy, lo lắng làm bị thương đến tiểu cô nương.
Cái khoảnh khắc ngây người đó, Tiểu Thất đã nắm bắt được cơ hội, phi nhanh chạy vào trong công ty.
Tiểu Thất chạy rất nhanh, cô trực tiếp dùng thang máy chuyên dụng của tổng tài, thang máy lên lên xuống xuống, mắt nhìn thấy chú bảo vệ đã thoát khỏi sự kiềm chế của Lưu Tuyền, cô như một làn khói lẻn vảo trong thang máy, trước lúc bảo vệ đuổi theo kịp, khẩn trương đóng thang máy lại.
Thang máy từ từ nâng lên, Tiểu Thất lúc này mới nhẹ nhõm lòng.
Cô dựa vào thang máy không ngừng thở hỗn hễn.
Mấy ngày không ăn cơm, sức khỏe cô có chút theo không kịp thật.
Tim đập rất là kịch liệt.
“Tinh...“
Thang máy rất nhanh đi đến tầng lầu độc quyền dừng lại, khoảnh khắc mà cửa thang máy mở ra, tim của Tiểu Thất lại đập càng kịch liệt hơn.
Cô ôm lấy lồng ngực, từng bước một từ thang máy bước ra.
Đi ngang qua bộ phận thiết kế, trong đó chính là phòng làm việc của tổng tài.
“Tiêu tiểu thư?”
“Triệu Đào...”
Triệu Đào nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Thất, kinh ngạc thua gì Lưu Tuyền, mới mấy ngày không gặp, Tiêu tiểu thư đã tiều tụy ra nông nỗi này?”
Còn nữa... cô tại sao đến đây rồi.
“Tiêu tiểu thư, cô tại sao lại đến đây?”
“Tôi đến gặp Lục Sâm!” Vừa nói, Tiểu Thất liền muốn đẩy cửa phòng làm việc bước vào, Triệu Đào vội vàng cản cô lại, “Tiêu tiểu thư, tổng tài không ở trong phòng làm việc, tổng tài đang ở phòng họp đang họp đấy.”
Đang họp?
Cũng có nghĩa là anh ấy vẫn đang làm việc bình thường, căn bản là không có dự tính muốn di dân?
Trong lòng Tiểu Thất lóe lên một tia hi vọng.
Thoạt nhiên, câu nói tiếp theo của Triệu Đào lại kéo tia hi vọng vừa nãy mới lóe lên của cô dập tắt.
“Tổng tài đang ở phòng họp chuyển tiếp công việc, trong công ty mấy năm nay đều là tổng tài quản lý, hạng mục lớn nào cũng đều qua tay của tổng tài xử lý, lần này tổng tài đề xuất từ chức, những đổng sự trong công ty đều không đồng ý, nhưng tổng tài kiên trì... bọn họ cũng không còn cách nào, chuyển tiếp công việc vẫn tương đối phiền phức đấy.”
Trong lòng Tiểu Thất hơi trầm xuống.
Cô cúi mắt xuống, mím chặt môi của môi, trong mắt ngân ngấn nước mắt.
“Anh ấy... khi nào mới họp xong?”
Triệu Đào nhìn vào thời gian trên đồng hồ, “Cuộc họp đã tiếp hành hai tiếng rồi, mọi người vẫn chưa ăn cơm, đoán là sắp kết thúc nhanh thôi.”
“Vậy tôi ở đây đợi anh ấy!”
Triệu Đào tức thì cảm thấy khó xử.
Tổng tài đã nhắc nhở dặn dò qua, tuyệt đối tuyệt đối không thể để Tiêu tiểu thư đến công ty, nhưng bây giờ... đến cũng đến rồi, anh còn có thể làm sao được.
“Tiêu tiểu thư...” Triệu Đào khổ sở nói, “Chúng ta dù sao vẫn gọi là quen biết nhau, đừng khiến tôi khó xử được không?”
“Có phải Lục Sâm đã dặn dò anh gì không?”
Triệu Đào thành thật trả lời, “Tổng tài nói rồi, nếu như đã chia tay, thì phải để cô triệt để từ bỏ, cho nên... không để cho cô có bất kì quan hệ nào với chúng tôi nữa.”
Vẫn đúng là tàn nhẫn thật!
Tiểu Thất cảm thấy trái tim vừa lành lại của mình tức thì lại tan nát trở lại.
Cô ngây người đứng ở chỗ cũ, thân thể mỏng manh, nhìn lên đó giống như là mất đi cả thế giới vậy.
Triệu Đào không đành lòng, khuyên bảo nói, “Tiêu tiểu thư, cô vẫn nên về đi, cô là một cô nương tốt, sau này khẳng định có thể gặp được người thích hợp cô hơn tổng tài của chúng tôi.”
“Tôi chỉ cần anh ấy, người khác tôi không cần!”
Haiz!
Vậy phải làm sao đây!
Triệu Đào biết mọi chuyện giữa hai người, lúc này gặp được Tiểu Thất, cảm thấy Tiểu Thất tội nghiệp, nhưng nếu như đợi lát hồi bộ dạng này của Tiêu tiểu thư bị tổng tài nhìn thấy, tổng tài lại càng để tâm hơn.
Trên thực tế.
Thời gian mấy ngày nay, tổng tài sau khi mỗi ngày trời tối đều đến tòa chung cư của Tiểu Thất đang ở.
Ngài ở trong xe, nhìn lên đèn điện trên lầu lúc sáng lúc tối, có lúc cả đêm cũng không ngủ được, cũng không tốt lành gì so với Tiêu tiểu thư.
Hơn nữa ba ngày nay, tổng tài cũng không ăn gì nhiều, cả người y như là hóa thân người cuồng công việc vậy, mỗi ngày trời sáng đều làm việc cao độ, Triệu Đào rất lo lắng, nếu như cứ như thế mãi, cũng không biết sức khỏe của tổng tài có chịu đựng được không.
“Triệu Đào...”
“Hả?”
“Anh cho tôi vào được không?”
“Hả?”
Triệu Đào đang do dự không dám nhường đường.
“Lần trước... tôi với Lục Sâm còn có chút chuyện chưa nói rõ, tôi lần này là muốn đến nói rõ với anh ấy, tôi bảo đảm, đợi lát hồi tôi sẽ nói là do tôi tự xông vào đây, tuyệt đối không để Lục Sâm gây khó dễ anh... còn nữa tôi bảo đảm tôi sẽ không ồn ào, tôi chỉ muốn hỏi kĩ một số chuyện. Tôi hôm nay nhất định phải gặp được Lục Sâm, cho dù anh không cho tôi vào phòng làm việc, hoặc anh có thể đuổi tôi đi, tôi cũng sẽ không từ bỏ, cùng lắm thì... cùng lắm thì tôi sẽ đợi ở dưới lầu công ty các anh, tôi sẽ cứ đợi cứ đợi, nếu Lục Sâm một ngày không ra tôi sẽ đợi một ngày, mười ngày không ra tôi sẽ đợi mười ngày!”
Tiểu Thất càng nói sắc mặt lại càng kiên định.
Cô biết.
Chia tay rồi vẫn nài nỉ cầu xin người ta như vậy vẫn không tốt cho lắm, nhưng... chỉ cần có thể cứu vãn được cuộc tình này, cô tình nguyện trả bất kì giá nào.
“Tiêu tiểu thư...”
“Sao đi chăng nữa tôi đã hạ quyết tâm, anh không cho tôi vào thì tôi lập tức sẽ xuống lầu đợi ở cổng!”
Cổng à?
Cổng của tòa nhà lạnh lẽo lắm, cơ thể Tiêu tiểu thư lại mỏng manh đến thế, nếu như xui một cái, nói không chừng phải nằm viện đấy.
Kết quả như thế này tuyệt đối không phải là tổng tài muốn nhìn thấy đâu.
Nếu như anh làm như vậy thật, tổng tài chắc chắn sẽ đau lòng đến chết.
Triệu Đào thỏa hiệp, “Vậy cô đến phòng làm việc đợi đi, tôi sẽ đợi ở cửa phòng họp, tổng tài ra rồi tôi sẽ đưa ngài ấy qua đây.”
“Vâng vâng, cám ơn anh Triệu Đào!”
Triệu Đào cười bất lực, mở cửa cho Tiểu Thất bước vào phòng làm việc.
Phòng làm việc vẫn giống như lần trước Tiểu Thất đến vậy.
Chỉ có tâm thái không giống nhau thôi.
Lần trước cô đến phòng làm việc của Lục Sâm là đến giao cơm cho anh, lúc đó hai người họ còn ân ái đến thế, còn bây giờ... tất cả đều không như trước được nữa.
Tiểu Thất đi qua đi lại trong phòng làm việc.
Ở đây giống như là có hơi thở của Lục Sâm, khiến cô cảm thấy an tâm.
Đột nhiên...
Ánh mắt của Tiểu Thất rơi xuống bàn làm việc, trên bàn làm việc của Lục Sâm, chiếc ly cô tặng cho anh vẫn yên tĩnh nằm yên ở đó, hình ảnh cô trên ly vẫn rõ ràng đến thế.
Tim của Tiểu Thất “thình thịch” đập lên.
Cái ly cô tặng cho Lục Sâm vẫn chưa vứt đi, có phải nói rõ là... trong lòng Lục Sâm vẫn còn có cô?