Ngón tay Lưu Tuyền cứng đờ.
Những người nhà Tần gia vẫn cho rằng cô đang ngoại tình mà, nếu đã vậy thì còn đứng ngoài đó làm gì!?
Lưu Tuyền không muốn nhìn thấy bọn họ một chút nào!
“Đừng lo, có lính canh chặn ở đây, dù cho họ có mọc cánh cũng không bay tới đây được đâu.”
“Dạ!” Lưu Tuyền thở phào.
Bây giờ bắt cô phải nhìn thấy Tần Nham, cảm giác như còn khó chịu hơn cả bắt cô đi chết.
Lưu Tuyền đành đứng lại.
“Dung Cảnh, bác trai bác gái, hôm nay thực sự đã làm phiền mọi người nhiều quá.”
Cả ba người cùng lắc đầu, Dung Cảnh vỗ vỗ vai cô, “Không cần nghĩ ngợi gì nữa, trường hợp này cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
Lão thái thái thấy hai người họ bắt đầu chuyện trò, liền đưa mắt nhìn lão gia, hai người họ bèn nhẹ nhàng rời khỏi phòng khách, giờ chỉ còn lại Lưu Tuyền và Dung Cảnh ở lại trò chuyện.
“Tiểu Tuyền...”
“Hả?” Lưu Tuyền ngẩng đầu lên.
“Anh xin lỗi!”
“Gì cơ?”
“Anh xin lỗi!” Dung Cảnh lại ngồi gần bên Lưu Tuyền, thờ dài nói, “Anh đã nghe mẹ nói rồi, lần này em gặp chuyện cũng là một phần lỗi ở anh, nếu không phải vì anh, thì có lẽ sự việc cũng không tới nông nỗi như vậy!”
Lưu Tuyền cay đắng cười, lắc đầu.
“Không liên quan gì tới anh hết!”
Sự việc này, từ đầu tới cuối cô cũng chưa từng nghĩ sẽ trách móc gì Dung Cảnh, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đang đầy vẻ tự trách của Dung Cảnh, Lưu Tuyền nhẹ nhàng nói, “Em thực sự chưa từng trách móc gì anh, quả thực việc này hoàn toàn không có liên quan gì tới anh hết. Nguyên nhân chủ yếu của sự việc chính là Tần Nham không hề tin tưởng em, lần này đúng lúc có anh, cho dù không phải anh thì... lần sau Tần mẫu và Tần Phi Ngữ cũng sẽ tìm cách khác để đổi phó em thôi... kết quả đều như nhau!”
Dung Cảnh trong lòng đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, anh nói giọng vô cùng dịu dàng, phảng phất như sợ làm cho Lưu Tuyền bị kinh động, “Sự việc lần này em dự định sẽ xử lý thế nào?”
“Em ư?” Lưu Tuyền dựa lưng ra ghế sofa, cô im lặng một lúc rồi mới trầm mặc nói, “Còn dự định gì nữa, sự việc đã tới nước này rồi, cũng đã tới lúc nên có một kết thúc rồi...”
“Anh nghe mẹ nói em chuẩn bị kiện họ ra tòa phải không?”
Lưu Tuyền sững người, nhưng nhanh chóng lắc lắc đầu.
Dung Cảnh trong lòng hơi ngạc nhiên, “Tiểu Tuyền, không lẽ lần này em lại muốn bỏ qua cho họ nữa sao?!”
Nếu theo như suy nghĩ của anh, trong lần bị bắt cóc trước đó, Lưu Tuyền đã nên báo cảnh sát xử lý rồi, cho hai mẹ con Tần mẫu và Tần Phi Ngữ đó vào ngồi tù! Lần đó Lưu Tuyền cũng vì Tần Nham mà bỏ qua cho họ, không lẽ lần này lại tiếp tục muốn bỏ qua cho họ nữa sao!
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
“Dung Cảnh... không phải do em mềm lòng đâu!” Lưu Tuyền rút máy quay từ trong túi ra, nhẹ nhàng xoa xoa nó rồi nói, “Lần này thực sự không phải là do em mềm lòng, chẳng qua là vì em không muốn còn có bất cứ một liên quan gì tới mẹ con nhà họ nữa, nếu em kiện họ, và công bố đoạn băng này, thì coi như cả đời này em bị gắn cái mác là vợ trước của Tần Nham, cả đời này sẽ không có cách nào đoạn tuyệt hoàn toàn với anh ta, cho nên em đã nghĩ kĩ rồi... phương pháp tốt nhất dành cho em, đó chính là hoàn toàn cách ly khỏi họ!”
Cô thực sự là không muốn còn có bất cứ một liên quan gì tới Tần gia đó nữa, kể cả là từ cái tên, cũng không muốn nữa.
Dung Cảnh không nói gì.
“Em luôn luôn tin rằng, người ác ắt sẽ gặp kẻ ác hơn trị, với tình trạng hiện nay của họ, dù cho em không khởi kiện, thì cuộc sống sau này cũng chẳng tốt đẹp được đâu.” Lưu Tuyền bỏ máy quay vào trong thùng rác, nhún vai nói, “Thôi cứ vậy đi, em sẽ ly hôn với Tần Nham, còn những thứ khác... để cho họ dần dần tự suy ngẫm đi.”
Dung Cảnh khẽ thở dài.
Lưu Tuyền, rốt cuộc vẫn là quá lương thiện.
Có điều, anh tôn trọng quyết định của cô!
“Có cần anh giúp điều gì không?” Dung Cảnh đề nghị, “Em thân con gái một mình, muốn đối kháng với Tần gia, e là có chút khó khăn đó!”
Quan trọng nhất là...
Thái độ bây giờ của Tần Nham thì anh cũng nhận ra được, e rằng hắn hoàn toàn không có ý định ly hôn.
Với tình trạng hiện giờ, dù có thực hiện theo trình tự pháp luật, e rằng cũng phải mất rất nhiều thời gian mới thực hiện được cuộc ly hôn này! Vả lại, khi tòa án xét xử, thường thường thì đều lấy chuẩn là cố gắng hòa giải tình cảm của đôi bên, cho dù là giữa đôi bên đã hoàn toàn rạn nứt. Chứ lần đầu tiên phán quyết thì thường sẽ không phán cho họ ly hôn ngay được. Huống hồ gì, nếu bên phía Tần Nham quả quyết không muốn ly hôn, thì việc này lại càng thêm phức tạp.
“Không cần đâu!” Lưu Tuyền từ chối ý tốt của Dung Cảnh, “Yên tâm đi, sự việc này em biết cách tự xử lý thật tốt, nếu thực sự không được, em sẽ đi tìm bác Tiêu, bác Tiêu sẽ giúp em thôi!”
“Bác Tiêu Lăng sao?”
Lưu Tuyền khẽ gật đầu.
Bây giờ thì Dung Cảnh yên tâm rồi, gia đình họ là quân đội, Tần gia là bên kinh doanh, có Tiêu Lăng lại là con cá sấu lớn bên giới kinh doanh, tới lúc đó tỏ rõ uy lực, Tần gia dù không muốn phá sản, thì cũng phải ngoan ngoãn mà phục tùng thôi.
Hai người họ lại ngồi nói chuyện một lúc, trời bắt đầu chuyển tối, Lưu Tuyền có chút mệt.
Dung Cảnh nhìn ra được cô không thoải mái, “Anh đưa em lên lầu nghỉ ngơi nha.”
“Được!”
Hai người họ cùng đi lên lầu, Dung Cảnh đưa Lưu Tuyền về tới cửa phòng cô, “Em tắm rồi nghỉ ngơi chút đi, ngày mai anh sẽ đưa em đi tìm nhà.”
“Cảm ơn anh nha, Dung Cảnh!”
“Đừng có nói những lời khách sáo đó, mau đi nghỉ đi.” Dung Cảnh chỉ qua cánh cửa phía đối diện Lưu Tuyền, “Đây là phòng của anh, nếu có việc gì cần, cứ kêu anh một tiếng!”
“Được!”
...
Trời dần dần vào đêm.
Ánh điện trong biệt thự cũng dần chìm vào bóng tối.
Tần Nham cứ đứng canh ở cổng biệt thự cũng dần rơi vào tuyệt vọng.
Tần mẫu nhìn thấy mà xót xa, tiến lên khẽ giọng nói, “Tần Nham, đừng đợi nữa, Lưu Tuyền sẽ không ra đây đâu, nó và Dung Cảnh chắc chắn đang vui vẻ cùng nhau, chưa biết chừng còn ở trong phòng nhìn ra mà mỉa mai con đó, con xem con đi, sao mà lại ngu ngốc tới như vậy chứ, nó đã thể hiện rõ ràng là sẽ không ra đây rồi, con còn cứ đứng đây dợi chờ cái gì nữa chứ!”
Tần Nham nghiến răng, “Đừng nói nữa!”
“Mẹ nhất định phải nói!” Tần mẫu đã nhịn rất lâu rồi, “Tần Nham, đầu óc con có vấn đề à, nếu Lưu Tuyền và thằng Dung Cảnh đó không có quan hệ đặc biệt gì, nó có dám vào ở trong nhà một người lạ như vậy không, sao mẹ nói thế nào con cũng không chịu hiểu vậy! Tình hình cứ như bây giờ không phải là rất tốt à, hai đứa con mau mau ly hôn đi, đợi con ly hôn xong, thì gia đình mình lại có thể yên bình mà sống như hồi trước rồi.”
“Không được! Không ly hôn!”
Tần mẫu như muốn ói ra máu.
Vợ mình rõ ràng là đang cho mình mọc cái sừng to đùng rồi, sao mà nó vẫn cứ cố chấp như vậy, không chịu ly hôn chứ!
Tần mẫu nghĩ mãi cũng không hiểu rốt cuộc là Tần Nham đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
“Tần Nham!”
“Đừng nói nữa!” Tần Nham gằn giọng gào lên, mắt đỏ rực nhìn Tần mẫu, “Mẹ có thể đừng đứng đây dựng thêm chuyện nữa không, nếu không phải do mẹ và Tần Phi Ngữ, con và Tiểu Tuyền phải đi tới nước này hay sao, lẽ ra chúng con đã sống cùng nhau rất tốt... đều là do hai người hại chúng con tới mức này hết!”
Tần mẫu không thể chịu đựng nổi lời trách móc của Tần Nham, nghe anh ta nói như vậy, trong lòng thấy nhức nhối vô cùng, “Tần Nham, là con tiện nhân Lưu Tuyền đó không xứng đáng với con, tới giờ này mẹ còn không biết nó tốt ở điểm nào nào! xét về gia thế, nó là đứa mồ côi bị bỏ rơi, xét về nhân phẩm, nó cứ giở từng bài từng bản, xét về dung mạo, nó cũng chẳng phải người đẹp tuyển chọn gì, sao con nói những câu nghe tuyệt tình như vậy, cứ phải sống cùng với nó mới chịu! Con và nó ly hôn đi không được hay sao, ly hôn rồi con sẽ tìm được người con gái xinh đẹp hơn nó, dịu dàng hơn nó... Còn con đàn bà này có nhiều tâm kế lắm, chúng ta đấu không lại nó đâu...”
Tần mẫu kéo tay áo Tần Nham, “Con nghe mẹ một lần này thôi có được không con, ly hôn đi, mẹ nhất định sẽ tìm được cho con người xứng đáng hơn!”
Tần Nham cười mỉa mai.
“Tần Nham...”
“Mẹ, mẹ nói ra những lời này mà không thấy xấu hổ sao, Lưu Tuyền đúng là không phải cô gái vẹn toàn nhất, nhưng... mẹ có thể bảo đảm, mẹ sẽ không đối xử y như vậy với người vợ sau này của con không, đừng có giả tạo như vậy nữa được không mẹ, mẹ nói tới ‘xứng đáng’ đó là gì? Con cũng đoán được ra rồi, tính tình yếu đuối, nhất định phải là người để cho mẹ và Tần Phi Ngữ hai người bắt nạt mà không được phép tức giận thì mới đúng ý mẹ phải không? Nhưng con nói cho mẹ biết, con không cần một người vợ hình nộm như vậy đâu!”
Tần mẫu như vừa bị ai đó tát thẳng vào mặt, mặt bà ta nóng bừng.
Bà ta công nhận!
Con trai nói đúng như những gì bà ta đang nghĩ trong lòng.
Bà ta chính là không thích người phụ nữ mạnh mẽ, kể cả người bạn gái đầu tiên tên Văn Văn của Tần Nham, cho tới con nhỏ Lưu Tuyền này, bà ta đều không ưng một người nào hết, bởi vì bọn họ đều quá có cá tính, chỉ cần làm cho bọn họ không thoải mái, bọn họ liền lập tức phản kháng ngay. Đọc truyện tại { TRU Мtrцyen. мE }
Mẫu người con dâu lý tưởng trong lòng bà ta, chính là giống như thục nữ trong thời cổ đại đó.
Không những gia thế tốt, lại còn phải đủ tam tòng tứ đức đối với chồng, lúc thường ngày phải sắp xếp gọn gàng mọi việc trong gia đình, lúc cần xuất đầu lộ diện tiếp khách khứa, thì phải biết cách mà cư xử nữa.
Nhưng mà bà ta cũng xem xét bao năm nay, mà chưa thể tìm được người nào ưng ý.
“Tần Nham...”
“Mẹ đi về đi!” Tần Nham một mực kháng cự, “Bây giờ con không muốn nhìn thấy mẹ và Tần Phi Ngữ, con muốn một mình đứng đợi ở đây!”
“Con còn muốn đợi cái gì nữa!”
“Tiểu Tuyền dù sao cũng phải đi ra ngoài!” Tần Nham ngồi xuống đất, dựa lưng vào thân cây phía sau, “Con sẽ ở đây đợi tới khi cô ấy ra ngoài, không cần biết sẽ thế nào... con muốn nghe một lời giải thích từ cô ấy, nếu cô ấy thực sự thừa nhận mối quan hệ với Dung Cảnh, thì con sẽ buông tay! Nếu cô ấy nói cô ấy và Dung Cảnh không có quan hệ gì... con sẽ tin tưởng cô ấy!”
Tần mẫu thiếu chút nữa thì tức muốn ngất xỉu!
Cái này vẫn còn phải hỏi sao, sự thật đã bày ra trước mắt rồi, sao Tần Nham cứ không chịu tin chứ!
“Tần Nham!”
“Đủ rồi!” Tần Nham chỉ tay về hướng nhà Tần gia, “Đi! Mau đi về đi!”
Tần mẫu đau đớn trong lòng, như vậy đủ thấy con trai không muốn nhìn thấy bà ta tới mức nào...
Bà ta mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng phải rời khỏi chỗ đó.
Cổng lớn của biệt thự chỉ còn lại một mình Tần Nham.
Gió đêm rất lạnh, bốn bề yên lặng, anh ta cứ ngồi đó, nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Anh ta nhớ lại từng cảnh từng cảnh sự việc đã xảy ra, càng nhớ lại, càng muốn đánh cho bản thân mình một trận.
Lột quần áo!
Sao anh ta lại có thể làm được việc đó, sao lại có thể xuống tay được cơ chứ!
Sự sỉ nhục như vậy, chỉ cần là người có tự trọng thì sẽ không thể nào chịu đựng nổi, anh ta còn ngu si tới nỗi nghĩ rằng khi cô ấy kịch liệt chống cự lại chính là do cô ấy cảm thấy có lỗi.
Tần Nham cay cú tự tát thẳng vào mặt mình!
Nếu ngày hôm nay khi sự việc xảy ra, anh ta giống như bây giờ kiên định tin tưởng tiểu Tuyền, thì có lẽ, sự việc đã không thành ra như tình trạng bây giờ!
“Tiểu Tuyền, tiểu Tuyền, anh thực sự xin lỗi...”
Tần Nham lúc này thực sự tin tưởng Lưu Tuyền rồi.
Kể cả việc Lưu Tuyền đang ở nhà Dung Cảnh, trong lòng anh ta vẫn thấy tin tưởng cô.
Tần Nham nhắm mắt lại.
Anh ta nhất định! Nhất định phải đợi cho tới khi tiểu Tuyền ra ngoài, cho dù có thế nào, anh ta cũng nhất định cầu xin sự tha thứ của cô!