Tiếng quát đầy phẫn nộ của lão thái thái khiến cho ba người nhà Tần gia đều như bừng tỉnh.
Tần mẫu có biết lão thái thái, cũng biết gia thế của lão thái thái tương đối nổi bật, nhưng không hề liên hệ tới mối tương quan giữa bà ấy và Dung Cảnh, giờ nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của lão thái thái, thì hơi khựng lại, nhíu mày nhìn bà, “Thưa lão thái thái nhà Dung gia, sự việc ngày hôm nay là việc nhà của chúng tôi, hy vọng bà đừng nhúng tay vào!”
“Việc nhà?!”
Lão thái thái lạnh lùng mỉm cười đỡ lấy Lưu Tuyền, “Bà già này chẳng có sở thích gì cả, chỉ có thích mỗi cái việc ôm chuyện bao đồng, đặc biệt là khi nhìn thấy cái kiểu gia đình toàn kẻ cặn bã như nhà các người, ta cứ thích nói cho các người biết, chuyện bao đồng này, ta chắc chắn sẽ lo!”
Lão1thái thái vẫy tay một cái: “Lính đâu!”
Ngoài cửa, tiếng hô vang dội lên: “Có!”
“Tất cả vào đây cho ta!”
Đội lính canh vừa nghe thấy tiếng hô của lão thái thái thì lập tức xuay người lại, mang theo vũ khí, xông vào trong phòng khách, bao vây cả ba mẹ con nhà Tần gia.
Tần Phi Ngữ nhìn thấy những người lính tay mang vũ khí, mặt lạnh như sắt, thì sợ hãi run lẩy bẩy, hoang mang nấp phía sau Tần mẫu. Tần mẫu cũng cảm thấy hoảng loạn không kém, nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn tĩnh, lạnh lùng nói, “Thưa lão thái thái nhà Dung gia, tôi biết gia đình bà rất có thế lực, nhưng các người làm như vậy là ỷ mạnh ức hiếp kẻ yếu, bà không sợ việc này truyền ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng tới danh tiếng của gia đình bà sao!”
Mang danh tiếng ra dọa lại ta à!
Còn không biết tìm1hiểu xem, khi bà còn trẻ, bà là nhân vật như thế nào, bà đã bao giờ biết sợ những lời đàm tiếu chứ?!
Lão thái thái vẫn lạnh lùng, “Không sai, ta là người thích ỷ mạnh hiếp yếu, vậy bà làm gì được ta? Ta nói rõ ràng lần nữa cho các người biết, sự việc ngày hôm nay, các người từng người từng người một, đừng mất công nghĩ cách trốn tránh, đám cặn bã súc sinh các người, ta thậm chí còn muốn xem xem, việc các người ngược đãi con dâu này bị truyền ra ngoài, thì còn hay ho đến nhường nào nữa!”
“Ngày hôm qua con tiện nhân này chạy đi hẹn hò với đàn ông bên ngoài, tại sao chúng tôi không được lột quần áo nó ra kiểm tra chứ!” Tần mẫu cũng tức giận đáp lời.
Hẹn hò với đàn ông?!
Lão thái thái đột nhiên nhớ lại việc hôm qua có gọi điện cho Dung Cảnh, nghe5giọng nó suy sụp nói là vừa mới tiễn Lưu Tuyền về, sau đó thì rất phấn khởi khoe với bà là Lưu Tuyền dẫn nó đi ăn ở tiệm mì bò nổi tiếng rất là ngon, lại còn mua cho nó một giỏ trái cây.
Lúc đó bà còn tính mắng cho Dung Cảnh một trận.
Thật là không ra gì.
Tặng giỏ trái cây rõ ràng là chỉ ý tới thăm bệnh nhân thôi, đồ ngốc ngày thì lại vui như nhặt được tiền vậy.
Lẽ nào...
Cái gọi là hẹn hò với đàn ông là đang ám chỉ thằng con trai nhà mình!
Ánh mắt lão thái thái chuyển hướng, nhìn xung quanh phòng khách một lượt, rồi chợt dừng lại khi thấy những bức hình để trên bàn trà!
Ồ!
Trong những bức hình toàn là hình ảnh của Lưu Tuyền và thằng con trai nhà mình, giờ thì mọi việc sáng tỏ rồi! Đúng là nó ở cùng với con trai nhà mình thật, có điều giữa hai đứa nó hoàn2toàn minh bạch, ý tứ, đâu có xảy ra bất cứ chuyện gì, không lẽ chỉ dựa vào mấy tấm hình như thế này mà cưỡng ép lột quần áo người ta để tra hỏi?!
Lão thái thái càng thêm phẫn nộ.
Lúc đầu thì cũng chỉ là do thương cảm hoàn cảnh của Lưu Tuyền, nhưng tới giờ này, khi sự việc còn có liên quan tới cả con trai mình, tất nhiên khiến bà càng không thể khoanh tay đứng nhìn được!
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
“Các người đã tìm hiểu rõ mọi chuyện chưa, chỉ có vậy mà chà đạp nhân cách của người khác sao?!”
Tần mẫu tưởng rằng lão thái thái đã tin lời mình, liền lập tức chỉ tay vào những tấm hình trên bàn rồi nói, “Những tấm hình này không lẽ còn chưa rõ ràng hay sao, nếu không có quan hệ gì, lại có thể tươi cười vui vẻ với thằng đàn ông khác như vậy sao? Huống hồ gì hôm qua cả9đêm nó không về nhà, không phải là hẹn hò thằng đàn ông khác thì nó đi đâu chứ!”
Lưu Tuyền cả người run rẩy.
Cô lấy tay lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tần mẫu nói, “Con nói lại một lần nữa, tối qua là do Tiểu Thất bị thất tình, con lo cô ấy xảy ra chuyện, cho nên con đã ở cùng cô ấy cả đêm mà!”
Hóa ra là như vậy!
Lão thái thái tin những lời Lưu Tuyền vừa nói, con trai bà thì từ chiều qua đã về nhà rồi.
Lão thái thái quay qua nhìn Lưu Tuyền.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ đau buồn thấu tim làm bà lại thấy thương vô cùng.
Thật là một đứa trẻ đáng thương.
“Tiểu Tuyền, ta sẽ giúp con báo cảnh sát, hôm nay bọn họ đã xâm hại nhân quyền của con, sự sỉ nhục này đã vi phạm pháp luật, con yên tâm, bà già này sẽ giúp con, đảm bảo kiện cho ba1mẹ con họ tới cái quần nhỏ cũng không còn mà mặc!”
Tần mẫu run bắn người.
“Lão thái thái nhà Dung gia...”
“Được rồi, * * nhà mụ, câm miệng được rồi đó!” Lão thái thái lạnh lùng nhìn Tần mẫu, gương mặt bực bội, “Nghe mụ luyên tha luyên thuyên làm ta thấy phiền chết đi được!”
Tần mẫu miễn cưỡng ngậm miệng.
Lão thái thái quay qua nhìn Tần Nham, lúc nãy Tần Nham bị lão thái thái tát cho hai cái, da mặt anh ta trước giờ rất trắng, nên bây giờ càng nhìn rõ vết in hằn hai bạt tai, lão thái thái chỉ thẳng tay vào mũi của Tần Nham, sắc mặt rất khinh thường, “Đồ đàn ông hèn nhát!”
Tần Nham đưa ánh mắt hằn học nhìn lão thái thái.
“Hả – ngươi dương cái mắt đó nhìn ta sẽ khiến ta sợ ngươi chắc? Ta nói cho ngươi biết, Mục Quế Anh ta từng này tuổi rồi, chưa bao giờ từng biết sợ ai đâu! Ta nói ngươi hèn nhát ngươi không công nhận phải không? Vợ của mình bị mẹ và em gái nghi ngờ như vậy, ngươi là kẻ làm chồng còn không biết khiển trách họ, ngược lại còn về hùa với họ để bắt nạt vợ mình! Bản lĩnh thật! Thật quá là bản lĩnh luôn! Ta thực sự không thể hiểu nổi, loại đàn ông như ngươi sao lại có thể cưới được người vợ hiền thục như con bé, đúng là ông trời không có mắt mà!”
Lưu Tuyền nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế tuôn trào ra.
Một người ngoài còn hiểu và thương cảm với hoàn cảnh của cô như vậy, nhưng người chồng của cô thì... Tần Nham chỉ biết nghe theo mẹ và em gái anh ta, rồi hợp sức lại bắt nạt cô mà thôi!
Trái tim cô đã hoàn toàn lạnh ngắt rồi.
“Tuyền nha đầu, con nói cho bác biết, con muốn xử bọn họ như thế nào, bác sẽ đứng ra làm chủ chuyện này cho con!”
“Bác... con muốn rời khỏi đây...”
Lão thái thái đơ người ngạc nhiên, “Cứ vậy mà đi sao?!”
Vậy thì quá dễ dãi cho mấy kẻ nhà Tần gia này rồi!
“Đi!” Lưu Tuyền mím chặt môi, nhắm mắt lại không nhìn bất kì ai, “Bây giờ con không muốn nhìn thấy bất kì người nào nhà họ hết, nhìn thấy là muốn ói, cũng không muốn ở đây thêm một phút một giây nào, con cầu xin bác, hãi đem con đi khỏi đây đi!”
Lão thái thái càng thêm đau lòng.
Đứa trẻ này tới giờ mà vẫn còn quá lương thiện, bà hằn học nhìn Tần gia một lần nữa, “Lũ khốn nhà các người, hãy ở đó mà ăn năn hối lỗi đi!”
Nói xong, lão thái thái dìu Lưu Tuyền định rời đi.
“Không được đi!”
Tần Nham lao về phía trước định túm lấy Lưu Tuyền, dù anh ta lao tới rất nhanh, nhưng lính canh đã được huấn luyện lao tới còn nhanh hơn anh ta, khi tay Tần Nham còn chưa kịp chạm vào Lưu Tuyền thì lính canh đã lao tới chặn ngay trước mặt anh ta rồi.
“Tránh ra!”
Lính canh mặt vẫn lạnh như sắt, đứng đó không động đậy!
Tần Nham đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ, “Lưu Tuyền, em không được phép đi!”
Lưu Tuyền bỗng dừng bước.
Lão thái thái cảm thấy băn khoăn.
Chậc!
Không lẽ tới nước này rồi mà Lưu Tuyền còn lưu luyến không rời xa được loại cặn bã này hay sao, nếu mà là như vậy, lão thái thái cảm thấy Lưu Tuyền thực sự là quá yếu đuối.
Có điều là...
Thật may mắn, Lưu Tuyền đã không làm lão thái thái quá thất vọng.
Cô dừng bước, đứng thẳng lưng lên, cố gắng không để bản thân mình trông quá thảm hại, cô xoay người lại, ánh mắt không vui không buồn, cứ thế điềm đạm nhìn Tần Nham, Tần Nham đột nhiên có dự cảm không hề hay ho gì. Chợt nghe thấy Lưu Tuyền bình tĩnh cất giọng, “Tần Nham, kết hôn còn chưa tới nửa năm, chúc mừng anh, anh đã thành công trong việc hoàn toàn xóa bỏ được hình tượng người anh ấm áp trong lòng tôi từ hồi nhỏ tới giờ! Tôi không hề hối hận vì đã lấy anh, bởi vì nếu không được hiểu rõ con người như anh, thì có lẽ cả đời này tôi cứ giữ mãi hình ảnh đó ở trong tim... Nhưng bây giờ, tôi đã tường tận rồi, sự việc ngày hôm nay chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly, tình cảm giữa chúng ta thực sự là đã hoàn toàn chấm hết!”
“Tiểu Tuyền...”
Lưu Tuyền đã chẳng còn muốn nghe thêm bất cứ lời nào của anh ta nữa, nên thẳng thắn ngắt lời anh ta, “Lần trước tôi đã nói với anh rồi, lần đó chính là cơ hội cuối cùng của cả tôi và anh, là do tự anh không biết trân trọng, tôi gả vào nhà anh hơn năm tháng nay, tự thấy mình không làm sai điều gì, cũng không hề gây ra bất cứ việc gì có lỗi với người nhà anh, nhưng các người hết lần này tới lần khác làm hại tôi, lần trước là bắt cóc, tôi đã tha thứ cho các người một lần rồi, lần này thì... tôi tuyệt đối không tha thứ nữa!”
Lưu Tuyền đột nhiên bước tới phía trước mấy bước.
“Nha đầu, con muốn đi đâu?”
“Bác ơi, đỡ con với!”
Lưu Tuyền bám vào lão thái thái, vòng lại phòng khách, đi tới góc phòng, cô thò tay vào trong một chỗ tối giấu cái máy quay, lấy nó ra, xoay người nhìn Tần mẫu và Tần Phi Ngữ đang đột nhiên biến sắc, không kiềm chế được, cô bật cười lạnh lùng nói, “Các người giấu cái máy quay này ở nhà, chẳng phải là để rình bắt tôi nếu tôi có hành động gì không đúng đắn ở cái nhà này sao, giờ thì cũng coi như gậy ông đập lưng ông... những hành vi vừa rồi của các người, tôi tin là đã bị quay lại hết rồi đó!”
Tần Phi Ngữ nuốt nước miếng sợ hãi, “Lưu, Lưu Tuyền, cô muốn làm gì?”
Lưu Tuyền cúi xuống nhìn cái máy quay ở trên tay, tự cười mỉa mai, “Tôi sẽ lấy những thứ ở trong máy quay này để làm bằng chứng các người đã sỉ nhục tôi, giao cho cảnh sát, cũng sẽ giữ để điều tra quyền lợi của các người, các người, hãy đợi giấy triệu tập của tòa án đi!”
Tần Phi Ngữ ngây người vì sốc!
“Lưu Tuyền, cô không được phép làm như vậy!”
Không được phép?!
Cô sẽ cho họ biết rốt cuộc cô có thể làm được hay không!
Tần mẫu cố nén nỗi sợ hãi vào trong lòng, “Mày làm như vậy không sợ sẽ công khai cả chuyện mày đã ngoại tình sao?!”
“Tôi không ngoại tình!”
Lưu Tuyền siết chặt chiếc máy quay trong tay, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tần Nham, “Cây ngay không sợ chết đứng, tôi không sợ bị cảnh sát điều tra đâu!”
Tần Nham thấy sốc trong lòng!
Lẽ nào... anh ta thực sự đã hiểu lầm Lưu Tuyền rồi sao!
Lý trí của Tần Nham như dần dần hồi chuyển.
Đúng vậy!
Lưu Tuyền yêu anh ta như vậy, sao mà ngoại tình được.
Anh ta quay đầu nhìn lại đống hình chụp Lưu Tuyền và Dung Cảnh đang nằm ở trên bàn, hai người họ trong hình tuy rằng nhìn sơ qua thì thấy rất thân mật... nhưng ngoại trừ cầm tay, cũng không có bất cứ tấm nào có hành động thực sự thân mật quá mức cả...
Thêm nữa, anh ta vừa kiểm tra cơ thể cô, làn da cô ấy vẫn như ngày thường, trắng mịn như ngọc, hoàn toàn không có dấu tích gì là đi ngoại tình...
Tần Nham đưa ánh mắt nhìn lên gương mặt của Lưu Tuyền.
Tinh thần của cô rất tê dại, nhưng trong đôi mắt lại nổi lên những tia đỏ, quầng mắt thì sưng, có màu thâm đen.
Rất rõ ràng, cả đêm qua cô đã không ngủ rồi.
Cũng rất khớp với lời cô ấy nói... do lo lắng cho Tiêu Tiểu Thất, cho nên cả đêm qua đã chăm sóc cho cô ấy.
Sự hằn học trong mắt Tần Nham dần biến mất, cuối cùng cũng rõ cả rồi.
Đúng rồi!
Lưu Tuyền không phải là Văn Văn, tại sao cứ mỗi lần cô xảy ra chuyện gì, anh ta đều liên tưởng tới Văn Văn chứ.
Như vậy thì thật không công bằng với cô ấy.
Nghĩ lại những điều hôm nay Lưu Tuyền gặp phải, hẳn là cô rất mong được nhanh chóng trở về nhà, nhưng vừa về tới nhà, lại bị những con người này đối xử như vậy... ánh mắt của Tần Nham di chuyển đến những mảnh vải rải rác trên sàn trong phòng khách, bỗng cảm thấy câm nín.
Vừa rồi anh ta... đã tự tay mình làm ra cái việc không bằng cầm thú gì thế này!