Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Sau này không trở về nữa?

Tiểu Thất tức thì đứng hình tại chỗ, cũng có nghĩa là anh sẽ triệt để từ trong cuộc đời cô biến mất, như là chưa từng xuất hiện qua vậy sao!

“Không!”

Tiểu Thất bước nhanh xông đến bên cửa, dùng sức nắm lấy tay của Lục Sâm, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh, “Lục Sâm, cầu xin anh đừng đi, anh ở lại thành phố A được không, em cầu xin anh đừng rời xa em... em không cho anh rời xa em! Anh tại sao lại có thể như thế, em cầu xin anh...” Đầu óc của Tiểu Thất đã hoàn toàn hoảng loạn, bản thân cô cũng không biết bản thân đang nói gì, trong đầu chỉ lóe lên một ý nghĩ, chính là níu kéo được Lục Sâm, cô hoảng loạn nói, “Đừng đi... xin anh đừng rời xa em, “Lục Sâm anh không thể tàn nhẫn như thế, không thể!”

Tròng mắt Lục Sâm chua chát, anh không có ngoảnh đầu.

Đưa tay!

Nắm lấy tay nhỏ của Tiểu Thất.

Tiểu Thất tức thì ôm niềm hi vọng nhìn vào anh, “Lục Sâm... em tin là anh vẫn còn có tình cảm với em, anh không thể nào từ bỏ em như thế được đúng không...”

Lục Sâm không nói gì hết, nắm lấy tay cô đã nắm tay anh, dùng sức kéo xuống!

Tiểu Thất cả người mất đi thăng bằng, kiểm soát không được ngã gục xuống đất.

“Pằng...“

Một tiếng âm trầm lắng vang lên, tiếng âm thanh trầm lắng này không chỉ khiến Tiểu Thất ngây người trên sàn, cũng như là một tảng đá lớn trầm nặng đè lên trái tim của Lục Sâm.

Trong mắt của Lục Sâm đã rất đỏ rất đỏ.

Anh biết bản thân không thể quay đầu.

Nếu như ở lúc này anh quay đầu nhìn vào Tiểu Thất, anh không xác định được bản thân còn có thể tiếp tục được nữa không.

Lục Sâm mở cửa phòng ra, không còn nhìn Tiểu Thất nữa, bước đi với bước chân kiên định, từng bước một, từ từ rời đi, trước lúc cửa phòng đóng lại, anh dùng âm thanh gần như là lạnh băng, không ngoảnh đầu nói với Tiểu Thất, “Xin lỗi, nhưng tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi với cô thôi!”

“Pằng...“

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

Một cánh cửa, đã thành công cách trở tầm nhìn của hai người.

Bên ngoài cửa, Lục Sâm siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu cố gắng thu hồi nước mắt không kiểm soát được.

Bên trong cửa, Tiểu Thất cuộn người lại trên sàn nhà lạnh băng, ngồi ở đó nhỏ tiếng khóc nấc, theo tiếng đóng cửa phòng, tiếng khóc nấc của cô càng ngày càng lớn, cuối cùng trở thành tiếng khóc to dữ dội.

Cánh cửa không có cách ly tất cả âm thanh.

Lục Sâm như là mất đi tất cả năng lượng vậy, dựa người vào trên cánh cửa, nghe thấy tiếng khóc bên trong truyền đến, tiếng khóc đó như là một đứa trẻ bị lạc đường, mang theo một nỗi hoảng sợ mất đi tất cả, khóc rất là thảm thương, rất là tuyệt vọng...

Nước mắt Lục Sâm không kiểm soát được rơi xuống.

“Tổng tài...”

Triệu Đào không yên tâm, từ thang máy lên lầu, nhìn thấy chính là tròng mắt của Lục Sâm đỏ hoe dựa người vào cánh cửa. Anh nhìn Lục Sâm như là trong tức thì mất hết toàn bộ năng lượng vậy, cả người dựa hẳn vào cánh cửa, vội vàng lên trước đỡ lấy ngài ấy, “Tổng tài, không sao chứ?”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Họng của Lục Sâm nghẹt đến đau lên, một câu cũng không nói ra được.

Triệu Đào nhìn thấy Lục Sâm như vậy, trọng lòng cũng cảm thấy rất là khó chịu.

Anh nhìn một mắt lên hướng cánh cửa, nghe được tiếng khóc than dữ dội trong đó, lại nhìn sang vẻ mặt của Lục Sâm, trong lòng lại càng khó chịu hơn.

“Tổng tài, chúng ta bây giờ có đi không?”

“Không!”

Lục Sâm sờ lên mặt, cố gắng để tâm trạng của mình bình tĩnh lại, nhưng giọng nói run rẩy của anh ấy vẫn là đã phản bội anh, “Khoan, đợi chút!”

Đợi?

Triệu Đào không biết Lục Sâm đang đợi cái gì.

Qua được khoảng nửa tiếng đồng hồ, tiếng khóc trong phòng đã khô khàn đến ngừng lại, còn Lục Sâm ở cửa bên ngoài cũng đã bình phục lại tâm trạng của bản thân, anh từ trong túi móc ra di động, nhẹ nhàng gọi một cú điện thoại.

“Là tôi! Tôi và Tiểu Thất đã chia tay, bây giờ lo lắng cô ấy ở nhà một mình sẽ xảy ra chuyện, nếu như công việc anh không bận, thì qua đây canh chừng cô ấy đi.”

Tiếp đó, trong đầu dây điện thoại truyền lại tiếng phẫn nộ khàn tiếng của người đàn ông.

Lục Sâm cười đắng cúp đi điện thoại.

“Lục tổng...”

“Đừng nói, tôi muốn yên tĩnh!”

Triệu Đào thở dài, đem tất cả lời nói an ủi lại nuốt ngược vào trong. Bây giờ e sợ là bất kể anh nói cái gì, trong lòng tổng tài cũng không thể dễ chịu được chút nào.

Lần này, chưa qua được nửa tiếng đồng hồ.

Thang máy đi lên, một người đàn ông mặc áo vest giày da từ thang máy xông ra, Triệu Đào nhìn qua đó, người đàn ông rất quen thuộc, anh nghĩ hồi mới nhớ ra thân phận của người đàn ông...anh trai ruột của Tiêu Tiểu Thất, Tiêu Cảnh Thụy!

Tiêu Cảnh Thụy từ trong thang máy xông ra, nhìn thấy Lục Sâm đang đứng trước cửa nhà Tiểu Thất, nghĩ cũng không nghĩ, túm lấy cổ áo của Lục Sâm, một cú đấm đấm lên mặt anh.

Lục Sâm không trốn tránh, trực tiếp chịu đựng cú đấm này.

“Tổng tài!”

Triệu Đào theo phản xạ muốn xông qua đó, nhưng lại bị một ánh mắt sắc nhọn của Lục Sâm trấn lại.

“Tổng tài...”

“Cậu đừng tiếp tay!”

Lục Sâm bị cú đấm này đấm nghiêng cả mặt, trên mặt tức thời sưng đỏ lên, anh đứng thẳng người, nhường vị trí của cánh cửa, nhìn vào cơn hỏa nộ đang thịnh của Tiêu Cảnh Thụy, nhẹ nhàng nói, “Tôi biết anh bây giờ rất giận rất phẫn nộ, nhưng bây giờ quan trọng nhất là Tiểu Thất, tôi nghĩ anh cũng không hi vọng nhìn thấy bộ dạng xảy ra chuyện của cô ấy!”

Tiêu Cảnh Thụy phẫn nộ đến đỉnh điểm!

Anh tạm thời mặc kệ Lục Sâm, xông vào bên hông cửa mở cửa ra.

Lục Sâm tốt bụng nhắc nhở, “Mật khẩu là ngày sinh của Tiểu Thất.”

Tiêu Cảnh Thụy nghiến chặt răng, mở cửa ra, Lục Sâm trước cửa lập tức trốn sang một bên, tránh để Tiểu Thất nhìn thấy anh.

“Lục Sâm, mày đợi tao, đợi tao nói rõ với Tiểu Thất, rồi tao sẽ ra tính sổ với mày!”

“Được, tôi không đi, đợi anh!”

Cảnh Thụy mở được cửa rồi liền xông vào đó.

Cửa phòng lại một lần nữa đóng lại.

“Tổng tài...” Triệu Đào đỡ lấy Lục Sâm, nhìn thấy vết sưng đỏ trên mặt anh, không nhịn được oán trách, “Tiêu tiên sinh tại sao lai có thể ra tay nặng tay như vậy!”

“Đừng nói nữa!”

Nếu như anh cũng có đứa em gái ruột, thương yêu đến tận xương tủy kết quả bị người ta nói chia tay liền chia tay, nói không chừng anh sẽ làm ra chuyện quá đáng hơn như thế.

“Tổng tài, chúng ta không đi thật à, nếu như không đi một lát Tiêu tiên sinh lại ra đây, khẳng định sẽ không có chuyện tốt lành gì đâu!”

Lục Sâm lắc đầu, “Không đi!”

Anh nhất thiết phải hiểu rõ được tình hình của Tiểu Thất, sau khi hiểu rõ rồi mới yên tâm rời khỏi.

...

Cảnh Thụy bước vào nhà, nhìn thấy lộn xộn không tưởng của phòng khách, trong lòng hơi căng lại.

Cửa phòng mở ra, anh một mắt đã nhìn thấy Tiểu Thất đang nằm trên sàn trước cửa phòng khách, cả người cô đều phục ở dưới đất, nếu như không phải cơ thể hơi run rẩy, anh cũng nghi ngờ cô có phải là đã xỉu rồi không. Ở bên cạnh cô là những mảnh vụn thủy tinh xả đầy dưới đất, còn có những văn kiện xả dưới đất nữa.

Cảnh Thụy nhìn thấy đôi vai gầy nhom của Tiểu Thất, bước nhanh xông đến bên cạnh cô.

Tiểu Thất đang nằm trên sàn nghe thấy tiếng bước chân, gần như là lập tức liền ngẩng đầu lên, đôi mắt cô sưng đỏ, trong mắt mang theo một tia hi vọng rất dễ thấy, nhưng tia hi vọng sau khi tiếp xúc được hình bóng của Tiêu Cảnh Thụy, lại từng tí một lụi tàn dần.

Không phải là anh...

“Tiểu Thất...” Tiêu Cảnh Thụy ngồi bên cạnh cô, đưa tay đỡ lấy cô, “Trên sàn lạnh, mau dậy đi.”

Tiểu Thất đã khóc cạn nước mắt, nghe được câu này, lại một lần nữa rơi nước mắt.

“Anh trai, em khó chịu, trong lòng em rất khó chịu!”

Tiểu Thất ôm chặt lấy Cảnh Thụy, trong lòng Cảnh Thụy rất đau, đưa tay vỗ vai cô, “Ngoan, có phải chịu ấm ức rồi không, nói anh nghe, anh nhất định sẽ báo thù cho em!”

“Anh trai... em với Lục Sâm hai ngày trước còn bình thường mà, tại sao anh ấy lại đột nhiên vì tình đầu của anh ấy mà chia tay em... không lẽ tình đầu chia tay mười năm, còn quan trọng hơn so với em một người bạn gái mới quen được vài tháng này sao, em không hiểu... nếu như không buông bỏ được, tại sao lại bắt đầu tình yêu mới chứ...”

Một đoạn hội thoại đơn giản, Cảnh Thụy đã hoàn toàn nghe hiểu rồi.

Anh hơi nghiêng đầu, nhìn vào những văn kiện xả đầy dưới đất.

Anh từ dưới đất cầm đồ kẹp văn kiện lên, nhìn thấy đơn thỏa thuận chuyển nhượng cổ phiếu trên đó, và giấy tờ nhà, ánh mắt tức thì đỏ lên!

Lục Sâm!

Thằng khốn nạn này!

Hắn ta tưởng bảo ngọc minh châu của Tiêu gia, chỉ có một chút vật chất như vậy có thể bù đắp được sao!

“Tiểu Thất, em đừng buồn, như người đàn ông có mới nới cũ như Lục Sâm này, sẽ không có kết cục tốt! Em kiên cường cho anh một chút, nếu như em tức quá, nói anh nghe, anh sẽ không để anh ta sống tốt đâu!”

“Không!”

Tiểu Thất nghe được liền một tay đẩy Cảnh Thụy ra, đôi mắt của cô đã sưng như trái hạch đào, cô dùng sức lắc đầu, “Không được! Em không cho phép các anh gây phiền phức cho anh ấy!”

Cảnh Thụy lại càng đau lòng hơn.

Đã bị tổn thương đến như vậy, không ngờ cô còn bảo vệ Lục Sâm!

“Tiểu Thất, em là đồ ngốc!”

“Anh trai... em chỉ là không muốn anh ấy đi... anh ấy nói anh ấy sẽ cùng Triệu Đình Đình di dân đi Thụy Sĩ, sau này... không trở về nữa.” Vừa nói, cả người Tiểu Thất liền khóc nấc lên, “Tại sao lại như thế chứ... em rõ ràng cảm giác được, anh ấy là yêu em đấy...”

“Nha đầu ngốc, trong lòng khó chịu thì khóc ra đi, khóc ra rồi sẽ không sao nữa.”

Tiểu Thất ôm lấy Cảnh Thụy lại một lần nữa dữ dội đau lòng khóc lên.

Lần khóc này Tiểu Thất khóc gần hai tiếng đồng hồ.

Tiểu Thất càng khóc càng khó chịu, cổ họng cô như là nhét đầy bông gòn vậy, nghẹt đến đau lên, cô không biết rốt cuộc ở chỗ nào sai rồi, mới tạo ra cục diện của ngày hôm nay.

Cuối cùng khóc đến nỗi, não bộ cô thiếu oxi nghiêm trọng, trực tiếp ở trong lòng Cảnh Thụy xỉu đi.

Cảnh Thụy chưa từng biết được nước mắt của một người không ngờ lại có thể nhiều đến như vậy.

Anh mặc mặc bộ vest dày, trong áo vest còn mặc áo sơ mi, nước mắt của Tiểu Thất không ngờ lại ướt đẫm áo của anh, nước mắt nóng hổi phỏng đến lồng ngực anh, cảm giác Tiểu Thất không còn động tĩnh nữa, anh vừa cúi đầu liền nhìn thấy cô chìm trong hôn mê với vẻ mặt tồi tệ.

Trong lòng Cảnh Thụy căng lên, “Tiểu Thất? Tiểu Thất em tỉnh lại đi!”

Nhưng Tiểu Thất trong hôn mê lại không có cách nào trả lời Cảnh Thụy được.

Cảnh Thụy vội vàng ẵm ngang Tiểu Thất lên, mở cửa phòng xông ra ngoài!

Lục Sâm và Triệu Đào ở trước cửa nhìn thấy tình hình này liền hết cả hồn, Lục Sâm nhìn vào Tiểu Thất đang hôn mê mềm nhũn người nằm trong lòng Cảnh Thụy, cả người đều đứng hình tại chỗ, đầu óc của anh tức thời trống không một mảng, “Cô ấy sao thế?”

“Mày nói xem!” Cảnh Thụy đỏ mắt phẫn nộ liếc nhìn Lục Sâm, “Lục Sâm, tao nói mày nghe, nếu như Tiểu Thất xảy ra chuyện gì, Tiêu gia khẳng định sẽ không tha cho mày đâu!”

Cảnh Thụy cảnh cáo xong, không bận tâm thứ khác nữa, ẵm lấy Tiểu Thất xông vào hướng cửa thang máy.

Lục Sâm trước cửa thấy vậy, vội vàng chống gậy đi theo lên đó!

Ý nghĩ chủ yếu của anh là muốn Tiểu Thất từ bỏ cuộc tình này, tuyệt đối không muốn nhìn thấy cô làm bất kì chuyện gì tổn hại đến bản thân!

Lục Sâm khập khiễng đi vào thang máy, Triệu Đào vội vàng đỡ lấy anh, bước nhanh theo qua đó!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!