Tối hôm đó, Tiểu Thất và Tiểu Tuyền ở một quán nhỏ trước cổng trường ăn một bữa no nê.
Hai người ăn no xong liền về kí túc xá gửi CV ra.
Giờ họ đã năm tư, chỉ còn mấy tiết ngắn ngủi nữa thôi là phải đi thực tập rồi, cho nên giờ bắt đầu gửi CV ra là vừa, có một số người đã bắt đầu tham gia công việc thực tập. Hai người đều không đi làm qua, gửi CV ra, cũng giống như viên đá giữa đại dương, một chút tin tức cũng không có.
“Thôi đi, tin tức người ta không có nhanh vậy đâu, mai chúng ta xem sau!”
“Được thôi...”
Ngày thứ hai, hai người cùng đến lớp học, bắt đầu một ngày học tập mới.
Đúng như Tiểu Thất dự đoán, một ngày bình yên vô cùng, ngoài trừ ánh mắt kì lạ của mấy bạn học ra, hai người chả gặp phải chuyện gì!
Bạn cùng lớp với họ Trương Hy nhìn hai người họ với ánh mắt như muốn kéo họ xuống hang động vậy.
Khó khăn lắm1mới đợi đến hết giờ học, Trương Hy lập tức xông thẳng vào phòng hiệu trưởng.
Trong phòng hiệu trưởng, chỉ có một mình hiệu trưởng ở đó.
“Mẹ!”
“Sao vậy?” mẹ Trương Hy đang chỉnh lí tư liệu trên bàn, nhìn thấy Trương Hy tức giận xông vào, bỗng ngừng hành động lại, bà vẫy tay với Trương Hy, Trương Hy thở hổn hển ngồi xuống ghế đối diện văn phòng, “Sao vậy đây là, ai chọc bảo bối yêu của mẹ tức vậy.”
“Mẹ! Chuyện hôm qua ở nhà con nói với mẹ mẹ quên rồi sao? Con không phải nói với mẹ tìm cách đuổi học Tiêu Tiểu Thất sao! Nó thật ghê tởm rồi!”
Nhắc đến cái này, mẹ Trương Hy_ Châu Nghiêm Nghiên nghiêm mặt lại.
Bà nhìn một vòng, trong phòng không có ai, nhưng thỉnh thoảng sẽ có vài người đi qua cửa phòng, Châu Nghiêm Nghiên chạy đến trước cửa phòng khóa cửa phòng lại.
“Con không nói cái này thì tốt hơn. “Châu Nghiêm Nghiên nghiêm mặt ngồi xuống bên Trương Hy, trịnh trọng nói với cô, “Rốt cuộc1con có biết lai lịch của Tiểu Thất không!”
“Lai lịch? Con a đầu thối đó thì có lai lịch gì!”
Châu Nghiêm Nghiên đưa tay vỗ nhẹ trán Trương Hy.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy!” Trương Hy vô cùng tức giận.
“Còn dám hỏi, con có biết, hôm qua sau khi con nói tình hình với mẹ, sáng hôm nay bộ trưởng bộ giáo dục đã gọi điện thại qua, nói nội dung vô cùng đơn giản nói không ai được đụng vào Tiêu Tiểu Thất!”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Trương Hy ngu người, “Sao có thể!”
“Nên ta mới hỏi con, con tốt xấu gì cũng là bạn học của Tiêu Tiểu Thất được ba năm rồi, con không biết lai lịch gia cảnh nó sao?”
Trương Hy lắc đầu liên tục.
Trong ấn tượng của cô, Tiêu Tiểu Thất như một cô gái lọ lem, không quyền không thế, nếu cô ta thật sự có lại lịch gì, sao lại ăn mặc đơn giản như thế, vả lại cô ra ngoài đại đa số đều dùng xe buýt công cộng... Trong khu phố A này, danh tộc không ít, Trương Hy5cũng tham gia không ít các cuộc họp quý tộc trong thành phố A, nhưng chưa bao giờ nghe đến nhân vật Tiêu Tiểu Thất!
“mẹ, mẹ có nhầm không đó?”
“Bộ giáo dục đích thân gọi cho mẹ, có thể nhầm sao!” Châu Nghiêm Nghiên uống ngụm nước, sau đó nghiêm mặt nhìn Trương Hy, “Tiểu Hy, mẹ cảnh cáo con, cho dù Tiểu Thất người này có lai lịch gì, có thể khiến người bên bộ giáo dục gọi điện thoại qua đây, chắc chắn không phải là nhân vật dễ đụng vào, sau này con ít đắc tội nó, nếu công việc mẹ mà bị liên lụy, mẹ không tha cho con!”
“Vậy con đáng đời bị nó ức hiếp hả!”
Châu Nghiêm Nghiên mắt nhấp nháy, vỗ vai con gái, “Con yên tâm đi, sao mẹ để người khác ức hiếp con, cái nha đầu ngốc này, nào không thể linh hoạt hơn sao, trước mặt không thể đụng, không biết đụng sâu lưng sao?
Mắt Trương Hy bỗng sáng lên, “Con biết làm sao rồi mẹ!”
“Vậy được rồi, đây mới2là con gái ngoan của mẹ!”
Trương Hy nghe như mở cờ trong bụng, “Mẹ, con đi đây.”
Châu Nghiêm Nghiên hai mắt nhân từ, “Mau về đi, còn nữa... từ nay đừng tức giận hổn hển mà xông vào văn phòng, có gì gọi điện thoại cho mẹ, hoặc là về nhà rồi nói.”
“Biết rồi mà!”
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, ánh mắt Trương Hy bỗng hung hăng lên.
Cô nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra Tiểu Thất có lai lịch gì.
Đột nhiên!
Trong não cô lóe lên một ánh sáng!
Chả lẽ là người đàn ông ở quán bar hôm qua? Người đàn ông đó nhìn như là một người thành công trong xã hội, lẽ nào do Tiểu Thất bám lấy anh ra, anh ta nhờ quan hệ tìm đến bộ giáo dục?
Trương Hy càng nghĩ càng thấy cách nghĩ của mình là đúng!
Hừm!
Cái con tiện nhân này, quả thật là con đàn bà lẳng lơ!
Cô phải đến nói với Lý Dương, để Lý Dương biết được Tiêu Tiểu Thất là loại người gì, sau đó để anh hoàn toàn từ bỏ cô9ta!
...
Hôm nay, vừa sáng Tiểu Thất đã nhận được điện thoại của Cảnh Thụy.
“Hôm nay có tiết học ở trường không?”
“Không có!”
“Về nhà mau!”
“Làm gì vậy! Anh, hôm qua em gửi CV rất trễ, giờ chưa ngủ dậy, anh có chuyện gì hôm khác nói nha được không!” Tiểu Thất ngáp một cái.
“Ồ! Tùy em!” Một lúc sau bên kia lại nói, “Quên nói với em, daddy mami về nước rồi.”
Nói xong, Cảnh Thụy “tít tách” một tiếng rồi cúp máy.
Daddy mami về nhà rồi!
Tiểu Thất nhanh chóng tỉnh giắc, cô kêu oa oa oa lên, từ trên giường bay xuống, sau đó nhanh chóng mặc đồ mang giày.
“Sao vậy Tiểu Thất?”
“Oa oa oa. Tiểu Tuyền, ba mẹ tớ về nước rồi, giờ mình phải về nhà đây.”
“Ồ!” Lưu Tuyền lại rút vào trong chăn tiếp tục ngủ bù, “Vậy cậu về đi nhé.”
Tiểu Thất nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, má kích động đến đỏ cả lên.
Mẹ ôi!
Lâu lắm rồi cô không gặp daddy mami rồi a a a!
Tiểu Thất lần này dốc hết xương máu ra(Tiền), đến trước1cổng trường không do dự gọi một chiếc taxi.
Vừa đến trước cổng, còn chưa kịp ngồi vào taxi, Tiểu Thất đã thấy trước cổng đậu vài chiếc xe sang trọng, hiệu trưởng Châu Nghiêm Nghiên dẫn theo một nhóm lãnh đạo đứng ngoài cổng đón khách!
Tiểu Thất ngây ra một lát!
Ai mà oai đến vậy!
Cô nhún nhún vai, cũng không để ý.
Nhanh chóng bước vào xe taxi.
Cô vừa đi, bên trong xe sang trọng đó bỗng có người “í” lên một tiếng.
“Ừm?”
“Lục tổng, tôi vừa thấy người con gái lần trước chúng ra gặp ở quán bar!”
Lục Sâm lặng lẽ thu ánh nhìn lại, lúc Tiểu Thất từ trong trường chạy ra anh đã nhìn thấy!
Rõ ràng nói là mời ăn cơm..
Vậy là đến giờ chả thấy tăm hơi đâu!
Lục Sâm lặng lặng hừm một tiếng, nhìn ánh mắt ba hoa của Triệu Đào, ánh mắt lạnh nhìn hắn, “Đừng phí lời, xuống xe!”
“Ồ!”
Triệu Đào tức xuống xe, sau khi xuống xe Lục Sâm đẩy bánh xe của ghế sau xuống, các lãnh đạo trường đột nhiên vây quanh.
...
Bên này, Tiểu Thất bắt tài xế chạy nhanh như bay, khó khăn lắm mới tới dãy lầu căn hộ.
Tiểu Thất lấy chìa khóa mở cửa, cửa vừa mở ra đã nghe tiếng cười nói trong phòng.
“Daddy, mami!
Tiểu Thất đẩy cửa phòng, nhìn thấy bố mẹ đang ngồi trên ghế sofa, bầu mắt đỏ lên, cả người nhào xuống đó.
Đột nhiên, vào lúc cô tính nhào lên người của Tô Tố, Tiêu Lăng nhanh chóng nắm lấy cổ áo cô lại, kéo Tiểu Thất lùi về sau.