Ông lão gia mắt lóe lên, “Đột nhiên ngủ không được, muốn ra ngoài đi dạo, sao giờ này con chưa ngủ?”
“May quá, vừa đúng lúc con không ngủ được, đột nhiên muốn đến thăm người, “Tô Nhiễm ngồi xuống ghế, “Người đi đâu, vừa may con rảnh có thể đi cùng người.”
Ông lão gia ho nhẹ một tiếng, “Đột nhiên lại không muốn đi nữa!”
“Thật không!” Tô Nhiễm lạnh nhạt nói, “Vậy vừa đúng lúc, con nói chuyện cùng người.”
Suy nghĩ của Tô Nhiễm rất đơn giản, Cảnh Thụy và Tiểu Thất nhất định là bị ông lão đầu này bắt đi, nhưng chỉ cần ông lão đầu này bị ông quấn lấy làm phiền, ông ấy sẽ không có cách ra lệnh cho đám thuộc hạ bên dưới, chỉ cần không nhận được lệnh, Cảnh Thụy và Tiểu Thất sẽ không có nguy hiểm.
Giờ ông cần phải quấn lấy ông lão đầu.
Ông lão gia nhìn thời gian, lại nhìn vào dáng người sau của Tô Vi Túc, không nói nửa lời.
Tô Nhiễm thấy cảnh đó, rót một ly trà đặc uống hai ngụm, “Biết vì sao con đột ngột qua đây không?”
Mắt Ông lão gia lóe lên, “Tại sao?”
“Vừa rồi con vừa nằm một giấc mơ, mơ thấy mẹ con, bao nhiêu năm qua con chưa từng mơ thấy mẹ.”
Ông lão gia tinh thần hơi kích động, nhìn chằm chằm Tô Nhiễm.
Không biết có phải do làm việc xấu quá nhiều, nên từ sau khi mẹ của Tô Nhiễm qua đời, ông chưa một lần mơ thấy bà ấy.
“Con mơ thấy mẹ con nói ở dưới bị lửa thêu đốt...” Tô Nhiễm mắt nhìn chằm chằm vào Ông lão gia, lạnh lùng nói, “Mẹ nói với con, kiếp này người tạo nghiệp quá nhiều, nên đến cả người hôn phối của người cũng bị liên lụy chịu cảnh bị hỏa thêu, người biết bộ dạng mẹ con đau khổ ra sau không! Con chính là đến đây tìm người, vì để nói với người, người đang làm, trời đang nhìn! Bất kể là làm việc tốt hay xấu, ông trời cũng đang nhìn, không phải không gặp quả báo mà do thời khắc chưa đến thôi! Người nhất định phải điều chỉnh lại chút, nếu không kết cục càng thảm hơn!”
Ông lão gia hai mày nhăn lại!
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Ông không tin cái gọi là số mệnh!
Ông chỉ biết thắng làm vua thua làm giặt, chỉ cần thành người thắng lợi mới có thể nắm vận mệnh của người khác! Kẻ yếu... càng lương thiện càng nhẫn nhịn, cũng giống như con kiến vậy, tiện chân đạp cái là chết cả.
“Hóa ra con đến đây vì để nói với ta những lời này!”
“Đúng vậy!”
Ông lão gia không nhịn được nữa, “Giờ con nói xong rồi, nên đi rồi.”
“Người gấp gì, sao cứ phải đuổi con đi, chắc không phải người đang làm chuyện không thể cho người khác biết sao, Ha... Tô lão đầu à, người đừng quên lời con đã nói với người, người dám tổn hại đến người con quan tâm, con sẽ khiến người ăn không được, đi không nổi!”
Ông lão gia ghét nhất người khác uy hiếp ông, nghe Tô Nhiễm nói như vậy, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Tô Nhiễm không chịu nhường bước!
Hai mắt đau đáu nhìn nhau, không khí trở nên vô cùng nặng nề.
Ông lão gia đập bàn cái, phẫn nổ nói,:”Ngươi chính là gặp ác mộng, nên đến tìm ta quậy ta không vui chứ gì? Còn bảo ta ăn không được đi không xong! Ha_cả đời này không ai dám uy hiếp ta như vậy, Tô Nhiễm, ngươi đừng cho rằng ta không dám làm gì ngươi, đừng quên, ta là cha ngươi, muối ta ăn qua còn hơn cơm người ăn!”
“Vậy chúng ta đợi mà xem”
Tô Nhiễm nhìn ra, nếu ông không đi, Ông lão gia cũng không đi, như vậy ông không thể biết được Cảnh Thụy và Tiểu Thất rốt cuộc bị nhốt ở đâu!
Tô Nhiễm mím chặt bờ môi, đứng dậy khỏi ghế, “Lời cần nói con đã nói hết!”
Tô Nhiễm bước lớn rời khỏi!
Từ trong phòng bước ra, sắc mặt của Tô Nhiễm trở nên rất khó coi.
Ông về đến phòng mình, lập tức tìm a Trung.
“Tìm người đáng tin cậy canh chừng bên Ông lão gia, Ông lão gia mấy hôm nay bất kể đi đâu, đều phải lập tức thông báo tôi! Còn nữa, bám chặt Tô Vi Túc, hắn đi đâu cũng đều báo cáo đúng thực trạng cho tôi nghe.”
“Dạ, lão gia!”
Tô Nhiễm lại hỏi a Trung, “Có cách nào để nghe được những cuộc điện thoại bên Ông lão gia không?”
Sắc mặt a Trung biểu lộ sự ngần ngại, “Lão gia, ông cũng biết tín hiệu bên đó đều mời một Hacker nổi tiếng nhất để lập hàng rào phòng vệ, trừ phi chúng ta tìm được hacker cao tay hơn, nếu không căn bản là không có cách.”
Tô Nhiễm mím chặt môi, “Nếu đã không được, vậy thì thôi, canh chừng kĩ động tĩnh bên đó.”
“Dạ, lão gia!”
...
Trong phòng Ông lão gia.
Sau khi Tô Nhiễm đi khỏi, sắc mặt Ông lão gia tối sầm lại, “Cái thằng nghịch tử, nửa đêm canh ba đến giáo huấn ta! Đáng chết, thật là nghĩ rằng ta không thể làm gì hắn sao!”
Tô Vi Túc thở dài.
Nếu thật muốn làm gì đã làm từ lâu rồi, sao phải một mình ở trong phòng bực tức.
Tô Vi Túc chuyển đề tài, “Ông lão gia, giờ chúng ta còn ra ngoài không?”
“Không đi nữa!” Ông lão gia cắn răng, đợi bình lặng một xíu, “Tô Nhiễm hôm nay phản ứng lạ thường, chắc là đã nghi ngờ gì đó, mai hãy tính, mai hãy nghĩ cách đi thăm hai đứa nhóc đó, chút nữa ngươi bảo người gọi điện thoại qua đây, nhất định phải dặn cho kĩ, không ai được làm hại hai đứa nhỏ dù chỉ một chút, đụng một cọng tóc ta cũng sẽ hỏi tội chúng!”
Tô Vi Túc gật đầu, “Tôi lập tức căn dặn xuống!”
Ông lão gia nhìn về hướng Tô Vi Túc, Tô Vi Túc lập tức gọi điện thoại căn dặn một tiếng, mới cúp máy.
Ông lão gia nhắm chặt mày lại.
“Ông lão gia... tôi có chút không hiểu lắm...”
Ông lão gia và Tô Vi Túc đã biết nhau hơn mười năm, lập tức biết hắn muốn hỏi gì, “Ngươi có phải cho rằng ta sẽ bắt Tô Tố, không ngờ rằng ta lại bắt hai đứa nhỏ về?”
Tô Vi Túc gật đầu.
Điểm này hắn thật không ngờ tới, dù gì Ông lão gia cũng đã tám mươi tuổi, tuồi này cần tìm người trưởng thành để huấn luyện, nên hắn còn cho rằng Ông lão gia sẽ bắt Tô Tố, nêu bắt Tô Tố lại, nhược điểm của Tô Tố nhiều như vậy, cứ nắm đại một thóp cũng đủ để họ sử dụng, nhưng Ông lão gia lại không làm vậy, ngược lại lại bắt hai đứa nhóc chỉ mới tám tuổi đó.
Ông lão gia nhẹ nhàng hừm một tiếng.
“Tô Tố chính là a Đẩu chả làm nên trò trống gì được, chính tính cách đó của nó, cho dù có huấn luyện cũng không có tác dụng, nó và Bạch Linh không giống nhau, Bạch Linh lòng đầy oán hận, nên cam tâm tình nguyện được huấn luyện, nhưng Tô Tố lại không như vậy, người đàn bà này nhìn thì thấy có khá nhiều khuyết điểm, nhưng nếu chúng ta dám dựa vào khuyết điểm của cô ta mà ra tay, đợi cô ta huấn luyện xong, e rằng việc đầu tiên cô ta làm là hủy cả nhà Họ Tô. Nên, người đàn và này tuyệt đối không được!”
“Nhưng hai đứa nhỏ mới có tám tuổi!”
Nhắc đến Cảnh Thụy và Tiểu Thất, Ông lão gia mở miệng cười thâm hiểm, “Ngươi không hiểu! Hai đứa trẻ này nhìn tuổi còn khá nhỏ, nhưng hai đứa nó tuyệt đối là nhân tài có thể bồi dưỡng, ta đã điều tra tư liệu của chúng, hai đứa này vô cùng vô cùng thông minh, đặc biệt là Cảnh Thụy, mới từng đó tuổi lại quá chững chạc khác người! Đứa trẻ tám tuổi, nhưng tạo tính còn hơn người trưởng thành.”
Tô Vi Túc chợt hiểu ra, “Vậy tại sao... lại bắt con a đầu lại.”
Ông lão gia cười thần bí, “Cái này rất nhanh ngươi sẽ biết!”