Cả người Tô Tố ngạc nhiên!
“An Nhiên?”
Cô rõ ràng gửi tin nhắn lúc rạng sáng ba giờ hôm nay cho An Nhiên, An Nhiên cho dù mọc cánh cũng không thể trong vòng bốn giờ đồng hồ từ nước Anh bay qua đây!
An Nhiên mặt đầy hốt hoảng, đẩy cửa tiến vào, cô dường như không thấy Tô Tố, cả ánh mắt đều dồn sự chú ý lên người Mộ Bạch không hề chuyển hướng.
Cô che miệng lại, hai mắt ngấn lệ, “Lại là thật... tại sao lại là thật!”
An Nhiên lúc này mới thấy Tô Tố canh giữ bên cạnh giường, cô muốn cười với Tô Tố, nhưng vừa mình mở khóe miệng cười thì phát hiện khóe miệng mình đã tê cứng cả rồi, hoàn toàn không cười nổi.
“Đây rốt cuộc là... chuyện gì? ‘’
Tô Tố không che giấu, cúi đầu kể lại toàn bộ sự việc xảy ra tại bãi giữ xe hôm qua cho An Nhiên nghe, cuối cùng cười đau khổ nhìn cô, ‘’An Nhiên, nếu cô muốn trách tôi thì cứ trách đi... ’’
An Nhiên tiến vào phòng biện, tiện tay đem hành lí vứt vào phòng không nói nửa lời trách móc Tô Tố.
‘’An Nhiên?’’
‘’Anh ấy thực sự là con người như thế, lương thiện tốt bụng như thế!’’ An Nhiên không cầm được nước mắt rơi ra, ‘’Tô Tố, cô đừng có tự trách, cho dù không phải là cô, Mộ Bạch cũng sẽ giúp thôi.’’
Trong lòng Tô Tố càng thêm hổ thẹn.
Lúc này An Nhiên đánh cô mắng cô, sẽ làm cho cảm giác tội lội trong cô nhẹ nhàng hơn là hành động khoan dung này.
Trong thời gian nói chuyện, Tô Tố cảm thấy mình vô cùng thừa thải.
An Nhiên bên cạnh sờ vào trán anh nói, ‘’Mộ Bạch, anh biết không, thực ra... em không quay về nước Anh! Chỉ là do tâm trạng em không tốt, nên muốn một mình đi du dịch, em vốn định... đi xem hết cảnh đẹp của đất nước mình, sau đó mới rời khỏi. Mỗi ngày anh gọi điện thoại cho em, em đều thấy nhưng em không dám nhận, em không biết tiếp sau đó anh sẽ nói gì với em. Em sợ nghe thấy giọng nói của anh, nhưng lại không nợ cúp máy, nên... mỗi lần điện thoại reo lên, đợi khi nó ngừng reo, em cũng có cảm giác như tim mình ngừng đập.”
“Anh biết không, trong đêm lúc em nghe thấy tiếng điện thoại reo, đã dọn hết đồ chuẩn bị rời khỏi, có lẽ do trời định sẵn, khiến em thấy được tình hình của anh, em thật sự mong rằng tấm ảnh đó là anh vì muốn lừa em quay về mà dựng lên cảnh giả dối đó, nhưng... anh nói với em, sao lại là thật, em nguyện rằng anh đang lừa em.”
Tô Tố sống mũi cay cay, từ từ ngặm chặt môi lại.
Thì ra là thế, chả trách An Nhiên qua đây nhanh như vậy!
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Tô Tố nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đến bên An Nhiên, đem hộp đựng trang sức giao cho An Nhiên.
An Nhiên ngây người ra, “Đây là gì?”
“Hôm qua Mộ Bạch đến cửa hang mua quà cho cậu, thực ra... hôm qua anh ấy đến cửa hàng để mua đồ cậu thích, sau đó đi qua Anh tìm cậu, nói với cậu một câu xin lỗi, mong cậu tha thứ.”
An Nhiên thấy hộp dính đầy máu, nước mắt lấp lánh.
Cô mở chiếc hộp ra nhìn, bên trong để một đôi nhẫn cặp, nhẫn bạch kim, không có bất kì điểm nhấn hay trang trí gì, chỉ đơn giản là một vòng trơn, An Nhiên hít hít mũi, từ trong hộp lấy nhẫn ra, ngắm rất lâu.
Lúc chúng ta kết hôn chỉ đăng kí thôi, không mua nhẫn.
Sau khi li hôn càng không nghĩ sẽ có ngày nhận được nhẫn.
An Nhiên nhìn cặp nhẫn đơn giản như thế, đột nhiên, cô nhăn mắt lại, nhìn thấy dòng chữ nhỏ bên trong là mấy kí tự tiếng anh: Iloveyou!
An Nhiên bỗng chốc nước mắt rơi đây mặt!
Yêu cô?
Thật không!
Tô Tố nhìn bộ dạng An Nhiên như vậy, nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.
...
Kinh Thành Tô Gia
Tô Nhiễm sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Lăng thì không ngủ!
Ông kêu a Trung giám sát động tĩnh của Ông Lão gia, tự mình chạy đến tất cả các nơi có thể giấu người trong căn nhà cũ, lục hết các nơi một lần, nhưng cuối cùng cũng không phát hiện ra manh mối hay bóng dáng của Cảnh Thụy và Tiểu Thất.
Đáng chết!
Tô Nhiễm về đến phòng của mình, a Trung đã quay lại, Tô Nhiễm nhìn thấy anh liền hỏi, “Sao rồi, bên ông lão gia có động tĩnh gì không?”
A Trung lắc đầu, “Ông lão gia đang ngủ, một chút động tĩnh cũng không có!”
Tô Nhiễm cắn chặt hai răng cửa!
Ngủ?
Bắt hai đứa nhỏ đi. Hắn lại còn có thể ngủ!
Tô Nhiễm căn dặn a Trung, “Canh chừng ông lão gia, có bất kì động tĩnh gì lập tức thông báo tôi!
“Dạ!”
Tô Nhiễm ở trong phòng mình đứng ngồi không yên!
Ông không cần nghĩ cũng biết ông lão gia bắt Cảnh Thụy và Tiểu Thất để làm gì!
Bạch Linh vừa chết không bao lâu, Tô Gia hiện không có người kế vị, nên, ông lão gia bắt hai đứa nhỏ lại, nhất định để huấn luyện chúng!
Tô Nhiễm phiền não không nguôi!
Sao ông không phát hiện ra ý đồ của ông lão gia sớm hơn, nếu phát hiện sớm hơn, có phải đã có sự phòng bị, sau đó thuận thế ngăn cản ổng không!
Nghĩ đến hai đứa cháu trai và cháu gái chưa từng biết mặt, nghĩ đến việc chúng phải trải qua sự huấn luyện tàn nhẫn của ông lão gia, Tô Nhiễm tim đau như bị bỏ vào chảo dầu vậy, bị thiêu cháy ghê gớm!
Tô Nhiễm! Không được hốt hoảng, không được sốt ruột!
Giờ người có thể cứu hai đứa nhỏ chỉ có ông!
Tô Nhiễm cố gắng trấn an mình, đợi đến lúc rạng sáng ba giờ hơn, a Trung đột nhiên vội vàng chạy tới.
“Lão gia!”
“Nói mau, có phải phát hiện điều gì?”
A Trung gật đầu, “Trong Viện ông lão gia bỗng sáng đèn!”
Tô Nhiễm bước lớn xông vào viện.
Ông lão gia giờ tuổi đã cao, lúc ngủ không thể chịu được chút ánh sáng nào, nên sẽ không đột nhiên mở đèn lúc nửa đêm như vậy, nhất định ông ta đang hành động.
Đêm thanh tĩnh lạnh như nước!
Đem đầu thu đã có hơi lạnh.
Tô Nhiễm lại không cảm thấy lạnh, ông vội vàng chạy đến trước cửa viện của ông lão gia, trên đầu lại chảy đầy mồ hôi. Đến cửa viện, ông đột nhiên dừng bước! A Trung xíu nữa là đụng vào lưng ông.
“Lão gia?”
“A Trung ngươi về trước đi, ta tự vào trong.”
“Dạ!”
Tô Nhiễm ở trước cửa hít một hơi sâu, lại lau mồ hôi lạnh đi, lúc bản thân hoàn toàn không khác biệt gì với ngày thường, mới gõ cửa phòng ông lão gia.
“Ai vậy?”
“Con!”
Cửa phòng “két” một tiếng mở ra, người giúp việc thấy Tô Nhiễm, mắt bỗng nhấp nháy, “Lão Gia? Sao giờ này ông lại đến?”
“Ta có việc tìm ông lão gia!”
“Ông lão gia người đang nghỉ ngơi, để nô tì vào bẩm báo với ông một tiếng.”
Nữ giúp việc vội vào trong phòng ông lão gia, chưa tới vài phút lại vội vàng trở ra, cô mở cửa phòng, “Ông lão gia mời người vào ạ!”
Tô Nhiễm bước lớn vào phòng.
Ông vào phòng ông lão gia, lúc này ông lão gia đã ăn mặc chỉnh tề, xem bộ dạng như sắp ra ngoài..
Tô Nhiễm thấy bộ dạng đó, mắt sáng lên, “Lúc này rồi, người còn đi đâu?”