Người trong bang phái lòng ai nấy đều hoang mang không tập trung.
Cùng lúc đó.
Người của James cuối cùng cũng được cơ hội thích hợp nhất để ra tay, Tiền Hiểu sai người từng giờ từng khắc phải canh giữ ở sân bay, quả nhiên có một đoàn người nước ngoài đến thành phố A, đồng thời còn cùng James trong khách sạn tụ hợp chung lại. Tiền Hiểu bỗng tăng sự phòng bị. “Đại ca, tiếp theo chúng ta nên làm sao?” Lãnh Mạc ngồi ở ghế sofa trong phòng, khuôn mặt bình tĩnh khác thường, cũng ngầu lạ thường, anh nhâm nhi tách trà, nhìn qua tư liệu trên máy tính, điềm tĩnh nói, “Đừng đánh rắn động cỏ, cứ theo đó mà làm, hai hôm nay tình trạng trong bang phái như thế nào rồi?”
Tiền Hiểu thở dài,”Trong bang phái ta ngoài bọn tâm phúc như Vương Bưu ra, những người còn lại đã bắt đầu xa lánh Vương Bưu rồi, giờ cả bang phái ai cũng hoang mang, rất dễ bị người khác nhân cơ hội này xíu giục!” Lãnh Mạc gật đầu, “Tôi biết rồi”.
“Đại ca, chúng ta thật sự không cần chuẩn bị gì sao?”
“Không cần, tôi tự biết sắp xếp!”
Tiền Hiểu vẫn còn chút lo lắng, nhưng cô nghĩ rằng bao nhiêu năm qua đại ca chưa từng làm chuyện mà không nắm chắc phần thắng, nghĩ như vậy, cả người cô đều nhẹ nhõm ra, Tiền Hiểu gật đầu, “Vậy em ra trước.”
Tiền Hiểu từ trong phòng lui ra, Trương Hân lúc đó từ trong phòng đi ra.
Lãnh Mạc thấy cô, ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Mạc hoàn toàn biến mất, anh nhanh chóng rời khỏi sofa đứng lên đỡ cô, “Em không nghỉ ngơi trên giường, chạy ra đây làm gì?”
“Cứ nằm mãi trong giường thật mất hứng, vẫn là ra ngoài đi dạo dạo!”
Lãnh Mạc thấy phòng của họ, rèm cửa trong phòng đều đóng kín mít, rõ ràng đang là ban ngày mà nhìn vào chả khác nào ban đêm, vả lại không thể ra ngoài, làm gì cũng không được.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Lãnh Mạc đỡ Trương Hân ngồi vào ghế sofa, “Đừng sốt ruột, người của bọn James sắp chịu hết nổi rồi, không đầy một tuần, họ nhất định sẽ ra tay, em nhẫn xíu nữa, sau khi đối phó với bọn chúng xong rồi, chúng ta rất nhanh có thể muốn làm gì thì làm đó.
“Ừm!” Trương Hân tựa vào vai của Lãnh Mạc, một tay đỡ vào phần bụng, một tay ôm eo Lãnh Mạc, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn anh, “Lãnh Mạc, anh thành thật nói cho em biết, có nguy hiểm hay không?”
Ánh mắt Lãnh Mạc lóe sáng, cười nhẹ hớn hở đáp, “Yên tâm được rồi, cho dù là vì em và đứa bé trong bụng, anh cũng phải bình an chứ, nếu không em lại nhảy lầu lần nữa, sẽ làm anh từ dưới mộ bị hoảng sợ mà chui lên mất!”
“Đừng nói bậy!”
“Được được được, không nói bậy, nói nghiêm túc!” Sắc mặt Lãnh Mạc nghiêm túc lại, “Trương Hân, em yên tâm, anh và Tiêu Lăng đã sắp xếp hết rồi, làm sao cũng không có vấn đề gì, đây suy cho cùng cũng là địa bàn của anh, anh đã cai quản hơn hai mươi năm, sao lại dễ dàng bị người khác lật đổ được. Em yên tâm đi, lần này giả chết cũng là dụ bọn họ vào tròng, giải quyết một lần để sau này đỡ rắc rối!”
Trương Hân nghe anh nói với vẻ đầy tự tin như vậy, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lãnh Mạc không muốn bàn với cô những vấn đề liên quan đến máu me như vậy, đưa tay ôm lấy eo cô, chuyển đề tài, anh đưa tay ôm bụng của Trương Hân, mới có bầu hơn một tháng, bụng đương nhiên vẫn chưa nhô lên, nhưng khi biết bên trong là một mầm sống bé nhỏ, nên lúc sờ vào cảm giác cũng không giống nhau.
“Hai hôm nay bảo bổi có ngoan không?”
“Không ngoan!” Trương Hân hai hôm nay bị làm phiền muốn chết đi được, sao mà có thai lại phiền phức như vậy chứ! Giai đoạn trước cô còn ăn uống như hạm! Mấy hôm nay không ổn rồi, đặc biệt là từ khi chuyển phòng ngủ từ lầu hai sang lầu ba, trong bụng hình như có chút phản ứng, mỗi ngày đều buồn nôn không ăn nổi, mỗi ngày đều nằm trên giường không muốn làm gì, đến uống ngụm nước cũng thấy khó chịu buồn nôn. Tóm lại một câu, ngồi cũng khó chịu, nắm cũng khó chịu, trừ lúc ngủ ra, ngủ rồi thì không khó chịu, nên thời gian này hầu như Trương Hân dùng rất nhiều thời gian để ngủ. Không nghĩ tới còn đỡ, vừa nghĩ tới Trương Hân lập tức bắt đầu khó chịu.
“Ọe_”
Lãnh Mạc nhanh chóng kéo thùng rác trước mặt cô, đưa tay vỗ vai cô, “Khó chịu sao?”
Đương nhiên là khó chịu rồi.
Trương Hân vừa ọe vài cái, nhưng cũng chỉ ói ra một ít dịch chua trong người, cô cũng chả có ăn được gì, đương nhiên ói không ra, nhưng cứ ngày nào cũng nôn mữa nên khá khó chịu, tóm lại Trương Hân đã được trải nghiệm nỗi đau mang thai.
Từng giây từng phút muốn vạch bụng tử tự! Lãnh Mạc thấy cô cứ nôn mữa ghê gớm như vậy, trong lòng cũng khó chịu không thể tả, thấy cô ói sắp xong, anh vội vàng đưa một ly nước, “Mau súc súc miệng.” Trương Hân súc miệng xong, nhẹ nhõm thoải mái cả người, dựa vào ghế sofa hoàn toàn không cử động nổi! Lãnh Mạc rút tờ khăn giấy, thay cô lau vết tích của giọt nước mắt khóe mi, “Trên tivi không phải nói ăn chua có thể ngừng nôn mữa sau? Hay là anh sai Vương Bưu đi mua ít quả mơ về? Hoặc mua một ít quýt chua hay nho chua?”
“Đừng!” Trương Hân che kín miệng, “Giờ em mà nghĩ tới mấy thứ đồ chua đó, cả người đều không khỏe.”
Trương Hân nằm trên ghê sofa, cả mặt đau khổ, “Giờ mới hơn một tháng, mang thai mười tháng, giờ mới bắt đầu, ông trời ơi, bao giờ mới kết thúc đây!”
Lãnh Mạc lòng áy náy không dứt.
Nếu không phải do anh, Trương Hân đâu phải chịu nỗi đau khổ này.
Anh ôm chặt Trương Hân, dịu dàng nói, “Bất kể là trai hay gái cưng, chúng ta chỉ cần một đứa, sau này không đẻ đứa thứ hai.”
“Không!” “Hử?” “Em phải đẻ!”
Trương Hân ngước mặt lên, “Anh xem Tố Tố đó, Tố Tố có hai đứa con, một trai một gái, anh xem Cảnh Thụy và Tiểu Thất tình cảm tốt như vậy, em chỉ đẻ một đứa, vậy sau này con lớn lên không có ai để nói chuyện, cứ cô đơn như vậy thì thật tội nghiệp! Em phải tiếp tục đẻ, đẻ thêm vài đứa, nhà đông cao náo nhiệt vui biết mấy.”
Lãnh Mạc tru mỏ! Còn đẻ thêm vài đứa! Coi mình là heo nái à, đâu có đơn giản như vậy!
“Em không sợ có thai sẽ có phản ứng sau?” Mặt Trương Hân có chút đắng đo, “Cái này..nhưng so với lòng quyết tâm muốn có con của em... hình như cũng không khó chịu lắm. “
“...”
“Haha, quyết định thoải mái đến vậy, chúng ta sinh cả đội bóng nhé!”
Lãnh Mạc vuốt vuốt mũi, anh chả làm vậy đâu! Con cái là thứ đồ, nói quý giá thì không quí lắm! Đẻ một đứa thì còn đỡ, hai đứa cũng được, dễ nuôi, dễ giáo dục, còn hơn đẻ một đống.
Lãnh Mạc nhìn Trương Hân mặt vui vẻ hớn hở, cũng không muốn đả kích cô.
Đều nói đàn bà mang bầu tâm trạng hay u sầu bất thường, chuyện này đúng thật.
Qua một hồi công phu, sức chú ý của Trương Hân mới chuyển hướng khác. Cô lại thở dài, cả mặt đắng đo, “Ài_”
“Sao vậy? Thai phụ phải giữ tâm trạng vui vẻ, con đẻ ra mới khỏe mạnh được.”
Trương Hân chả khách khí trở mặt, “Bảo bối bảo bối, miệng anh cứ mở ra là con bảo bối, có báo bối rồi, không quan tâm đến mẹ của bảo bối nữa chứ gì?”
Lãnh Mạc, “...” “Ài_” “Nên... sao giờ?”
“Giờ em rối quá, anh nói xem, em bị nổ chết như thế nào, Tố Tố cũng không biết, đợi lúc mọi chuyện phơi bày ra, Tố Tố mà biết em lừa cậu ấy, đến lúc đó chắc xé em ra mất!”