Hy vọng cô quay về không?
Trong tâm mình Tiêu Lăng cũng đang âm thầm muốn hỏi bản thân mình.
Sau đó anh phát hiện,anh không muốn để Diệp Lạc quay về.Nói anh bạc lương cũng được,vô tình cũng được,anh không muốn Diệp Lạc tham dự hôn lễ của anh và Tô Tố,nguyên nhân không có gì khác,chỉ là lo lắng Diệp Lạc tới rồi,đến lúc đó hôn lễ lại có biến số.
Nếu như nói trước khi anh gặp Diệp Lạc,trong tâm vẫn còn có một chút không quyết định được.
Thế thì bây giờ,anh có thể chắc chắn một điều—Người phụ nữ anh muốn có chỉ là Tô Tố,chỉ là cô ấy.
Đương nhiên.những điều này anh không thể nói trước mặt Diệp Lạc,kể cả hai người có không trở thành**.Chí ít cũng từng có mười mấy năm tình cảm,nếu như anh nói những lời này ra,thật sự là có chút không có tình người.
Tiêu Lăng nghĩ một chút mới nói, “Em về cũng được,không về cũng được,đấy là việc của bản thân em.Nếu như em về,đương nhiên anh rất chào mừng em tham gia vào hôn lễ của anh rồi,còn nếu em không về,anh cũng không miễn cưỡng em.”
Tiêu Diệp Lạc cúi mắt xuống,gương mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay kia hiện rõ có chút lạc lõng thất vọng.
“Anh Tiêu Lăng... em có thể hỏi anh một câu không?”
“Em hỏi đi”
“Anh,anh thật sự yêu Tô Tố sao?không phải vì cô ấy có con với anh,hoặc vì lý do nào khác sao?”
Tiêu Lăng cau mày lại,dựa nhẹ vào lưng ghế, “Diệp Lạc,lẽ nào em không hiểu anh sao,cũng đúng,em cũng đã rời xa sáu năm rồi bây giờ đương nhiên không hiểu đươc.Tiêu Lăng anh là người vì con cái mà sẽ kết hôn với một người phụ nữ sao?Nếu như anh không yêu cô ấy,đừng nói là có con với anh,ngay cả cô ấy có quỳ dưới đất cầu xin anh,anh cũng không cần quan tâm.Đương nhiên nếu như anh yêu cô ấy,kể cả con của cô ấy không phải của anh,anh cũng vẫn ở bên cô ấy.”
Còn thật là... kiên định.
Giống như năm đó kiên định muốn được ở bên cô vậy,giống hệt nhau...
Sống mũi Tiêu Diệp Lạc có chút cay cay,trong một khoảng thời gian không biết phải tiếp lời thế nào.
Cô rất muốn chúc phúc anh đã tìm được người con gái trong tim,nhưng trên miệng,những lời nói đó không phát được ra thành tiếng.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Cô tự mình nói với mình.
Tiêu Diệp Lạc,năm đó là do chính ngươi từ bỏ cuộc tình này cho nên bây giờ có khó chịu thế nào cũng phải chịu.
Cô hít hít mũi,lại một lần nữa ngẩng đầu lên vẫn giữ nụ cười ấm áo,đổi câu hỏi, “Ông nội thế nào rồi ạ,sức khỏe có tốt không?Thời gian trước ba mẹ về nước,lúc đó em đang bận quay phim cho nên không về nhà,ông nội mọi mặt điều tốt chứ?”
“Ông nội rất tốt em không cần lo lắng đâu.”
Tiêu Lăng không mặn không nhạt trả lời.
Như anh thấy,nếu như thật sự lo lắng thì đã về từ sớm rồi.Nhưng sáu năm đừng nói là không về nhà, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có,với cái tình cảnh đó,nói Diệp Lạc quan tâm tới ông nội?Anh thật sự không tin.
Tiêu Lăng không hiểu nổi,vì muốn chứng tỏ giá trị bản thân,người yêu có thể không cần,nhưng ngay cả người thân cũng không muốn?
Nghĩ tới tình cảm mười năm của hai người,lại không thể quan trọng bằng một cái tiêu đề sau bộ phim Oscar,Tiêu lăng không ngừng lắc đầu.Cho cùng,anh không đồng tình với cách nghĩ này.
Kệ thôi.
Cũng đều là quá khứ rồi.
Bây trờ anh ngược lại còn cảm ơn Diệp Lạc.Nếu như cô ấy không rời bỏ anh,anh sao có thể gặp được Tô Tố.
Tay Tiêu Lăng đặt ở chỗ mở của xe,quay đầu nhìn Tiêu Diệp Lạc, “Còn chuyện gì không?”
Anh còn phải đi mua kẹo cho Tiểu Thất.
“Anh Tiêu Lăng,anh không muốn nhìn thấy em thế cơ à?”Tiêu Diệp Lạc tim nhói đau không tưởng,cô vội túm lấy cánh tay anh, “Anh đợi chút.”
“Còn có việc gì sao?”
“Chúng ta sáu năm không gặp rồi,chẳng lẽ không thể ngồi với nhau nói chuyện một chút sao?”
Nếu như khi không có việc gì đương nhiên là được,Tiêu Lăng cũng đâu phải người ích kỷ gì.Chuyện quá khứ thì đã là chuyện quá khứ rồi,giống như anh vừa mới nói đó,hai người họ có tình cảm cũng hơn mười năm,không thành**,thì trên danh nghĩa cũng vẫn là anh em.
Nhưng...
“Tiểu Thất muốn ăn kẹo,anh phải đi mua cho con bé.”
Tiểu Thất?
Chắc là tiểu cô nương hoạt bát đó rồi.
Nghĩ tới việc đứa bé đó là con của Tiêu Lăng và người phụ nữ khác,trong tim Tiêu Diệp Lạc cảm thấy rất khó chịu,khoé mắt cô đỏ lên,nắm chặt lấy cánh tay của Tiêu Lăng, “Anh Tiêu Lăng,em muốn nói chuyện với anh,ngày mai em về mỹ rồi,hôn lễ của anh em cũng không về tham dự được,tránh lúc đó anh lại gặp phiền phức.Lần này cáo biệt lần tới không biết bao giờ mới lại gặp lại,anh nói chuyện với em thêm chút nữa được không?Đúng rồi,đúng rồi,em có đem theo quà cho cháu trai và cháu gái.Anh xem,đây là quà hôm nay em tự đi mua,không biết bọn trẻ có thích không,cho nên em mua cho mỗi đứa một bộ quần áo...”
“Diệp Lạc.”Tiêu Lăng cắt ngang lời cô
“Vâng?”
“Không cần đưa đâu.”
Động tác của Tiêu Diệp Lạc cứng đơ lại,ngẩn người nhìn Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng có chút không nỡ,nhưng không thể nào tiếp nhận bất kỳ ta tốt nào của cô,anh nghĩ một chút rồi nói, “Anh trước mặt Tô Tố rất ít khi nhắc tới em,cho nên... Tô Tố chỉ biết chúng ta là hai anh em,anh không kể cho cô ấy biết chúng ta đã từng có thời gian yêu đương,anh cũng không muốn để cô ấy biết chuyện này.Cho nên... quà của em anh không nhận,anh về không biết phải giải thích với cô ấy thế nào.”
Tiêu Lăng nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Diệp Lạc dần dần tái đi.
Anh trầm giọng xuống, “Anh có vài lời anh nói sẽ làm tổn thương người khác,nhưng anh sắp kết hôn với Tô Tố rồi,anh không biết khi anh thành thật với cô ấy cô ấy có còn muốn ở bên anh nữa hay không,cho nên anh đành phải tạm giấu cô ấy,đợi tổ chức hôn lễ xong,dùng giấy đăng ký kết hôn giữ chặt cô ấy anh mới yên tâm,tới lúc đố anh sẽ nói hết tất cả mọi thứ về mọi chuyện trước kia của anh cho với ấy biết.”
Hàng mi của cô rung lên.
Cô đột nhiên rất muốn khóc.
Anh Tiêu Lăng của cô thì ra cũng có lúc không được tự tin như vậy,lại dùng giấy đăng ký kết hôn để giữ một người phụ nữ.Tay cô bóp hộp quần áo kia,các ngón tay đều run lên.
“Anh Tiêu Lăng...”
“Anh vì sự bất lịch sự của mình thấy có lỗi với em.”
Tiêu Diệp Lạc cười khổ,chua chát nói, “Anh Tiêu Lăng,em đối với anh... có cần phải khách khí xa lạ như vậy không?”
“Xin lỗi.”
Tiêu Diệp Lạc cười đau khổ,cô thật lỏng chiếc hộp trong tay,cắn môi, “Em biết rồi,anh vẫn còn có việc thì đi trước đi nhé.”
“Ừ” Tiêu Lăng không chút do dự mở cửa xe,anh đứng bên ngoài xe ánh mắt không quan tâm lắm nhìn Tiêu Diệp Lạc,nói nhẹ nhàng, “Nghe nói em có bạn trai rồi?khi nào cưới nhớ đừng quên anh nhé,tới lúc đó anh sẽ làm người làm chứng cho.”
Nước mắt Tiêu Diệp Lạc suýt chút nữa rơi xuống,cổ họng cô nấc nghẹn,nhìn anh gật đầu,cố gắng cười, “Được thôi,đến lúc kết hôn nhất định sẽ báo với anh.”
Tiêu Lăng gật đầu, “Thôi anh đi đây.”
“Vâng.”
Tiêu Lăng quả nhiên không dừng lại lâu nữa,đóng cửa xe rời đi luôn.
Tiêu Diệp Lạc ngồi trong xe nhìn thấy bóng anh tuyệt tình rời đi,kiềm chế không nổi nữa,bắt đầu khóc nức nở.
Trong xe vẫn còn phảng phất lưu lại chút mùi hương của anh,Tiêu Diệp Lạc tham lam ôm lấy lưng ghế nơi anh dựa vào,nơi đó vẫn còn vương vấn chút mùi hương của anh.
Ghế đằng trước lái xe thấy thật đáng thương nói, “Nhị tiểu thư...”
“ĐI.” Tiếng Tiêu Diệp Lạc nức nở,cô khóc nói, “Anh Tiêu Lăng hy vọng tôi đi,lão Lý,về mỹ,về mỹ ngay lập tức.”