Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Lấy nhầm chồng đại gia



Mạc Tiểu Đào há hốc miệng: “Vì sao cô không học đại học vậy?”Võ Vạn Kỳ hơi xấu hổ, trả lời.
“Thật ra tôi có thi lên đại học, nhưng tôi không đóng nổi học phí.

Khi tôi còn nhỏ thì ba mẹ đã ly hôn, mẹ tôi tái hôn dẫn theo tôi, điều kiện của nhà ba dượng tôi không tốt lắm.

Trong nhà còn có một người anh, sau khi cho người anh này đi học đại học, nhà chúng tôi không thể nuôi thêm một sinh viên đại học nữa.

Mà chuyên ngành của tôi lại là thể dục, anh trai tôi sĩ diện nên không muốn tôi vay tiền đi học.

Sau đó tôi thấy mẹ tôi khó khăn như vậy, đã chủ động nói không lên đại học nữa, tôi ra ngoài làm việc.

Thật ra cũng không có gì, lên đại học, tôi vẫn ra ngoài làm huấn luyện viên.

Vậy chi bằng ra ngoài làm việc kiếm tiền sớm mấy năm, như vậy cuộc sống của mẹ tôi cũng tốt hơn.”

“Vậy ba cô thì sao?” Mạc Tiểu Đào không nhịn được hỏi: “Ông ấy không quan tâm cô nữa sao?”
“Thật ra ông ấy muốn quan tâm nhưng lại không có khả năng.

Ông ấy cũng đã cưới vợ hai, người vợ này rất ghê gớm.

Bà ấy giữ thẻ lương của ông ấy, nên ông ấy cũng không có tiền.

Hơn nữa, sau khi cưới vợ hai, ông ấy có hai đứa con song sinh.

Vì vậy ông ấy cũng không thể giúp được gì.” Cho dù Võ Vạn Kỳ đang kể về bất hạnh của mình, nhưng trên mặt cô lại không hề oán hận, cô kể một cách bình bình thản như thể đang kể chuyện của người khác vậy.
Mạc Tiểu Đào không biết mình nên nói gì nữa.
Từ nhỏ cô đã là tam tiểu thư của nhà họ Mạc, trên cô còn có hai người chị nữa.

Cô nhỏ nhất nên được nuông chiều từ nhỏ.
Vì vậy cô không biết trên thế giới này thật sự có rất nhiều người không có khả năng đi học.
Nhất là Võ Vạn Kỳ trước mắt này có dáng người nhỏ nhắn lại là huấn luyện viên Jodo rất lợi hại.
“Không sao! Thật ra không lên đại học cũng không sao.” Võ Vạn Kỳ cúi đầu nói: “Tôi đang để dành tiền, chờ tôi dành dụm đủ tiền, tôi sẽ học đại học buổi tối, dù sao, tôi đã mười chín tuổi, tôi có thể dựa vào mình, không thể cứ dựa vào gia đình mình được, tôi không thể làm cho mẹ tôi khó xử nữa.”
Mạc Tiểu Đào gật đầu: “Đây cũng là một cách hay.”
“Không nói cái này nữa, tôi cho cô xem đồ tốt nhé.” Võ Vạn Kỳ đổi đề tài, cô quay người kéo ngăn kéo phía sau, cẩn thận lấy ra một cái hộp giấy rồi mở ra trước mặt Mạc Tiểu Đào, bên trong là sáu cái bánh macaron đủ màu sắc: “Mấy hôm trước là sinh nhật tôi, có một đệ tử tặng nó cho tôi.

Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa ăn qua cái này đâu, trông nó thật đẹp mắt nhỉ.

Tôi chia cho cô một nửa nhé.”
Mạc Tiểu Đào nhìn bánh macaron trước mắt, cô không lộ ra ánh mắt khinh bỉ mà hớn hở nói cảm ơn: “Thật vậy sao? Cám ơn cô nhé! Vậy tôi sẽ không khách sáo đâu!”
“Ừ!” Võ Vạn Kỳ hài lòng đến híp cả mắt lại, có lẽ có thể chia sẻ món ăn mình thích nhất cho bạn tốt là chuyện rất vui vẻ.
Mạc Tiểu Đào cầm lấy một cái rồi nhẹ nhàng cắn một miếng.
“Ngon không?” Võ Vạn Kỳ nhìn Mạc Tiểu Đào với ánh mắt đầy mong đợi.
Mạc Tiểu Đào cười híp mắt và trả lời: “Ngon lắm!”
Cho dù chỉ có sáu cái bánh macaron nho nhỏ, nhưng hai cô gái vẫn ăn rất vui vẻ.
Võ Vạn Kỳ tùy ý hỏi: “Tiểu Đào, gia đình cô có khá không?”

Mạc Tiểu Đào suy nghĩ một lát, trả lời nói: “Cũng tạm được! Trên tôi có hai người chị, các chị ấy đều giỏi hơn tôi.

Tuy nhiên, ba mẹ tôi rất cưng chiều tôi, các chị ấy cũng rất cưng chiều tôi.”
“Thật ngưỡng mộ nha!” Võ Vạn Kỳ nhìn Mạc Tiểu Đào nói: “Tôi từng tưởng tượng rất nhiều lần, nếu như năm đó ba mẹ không ly hôn, có phải tôi cũng sẽ giống như những đứa trẻ nhà khác không? Tuy nhiên, tôi cũng có thể hiểu được, ba mẹ tôi ly hôn nhất định là có nỗi khổ của bọn họ, nếu không, ai muốn cưới rồi lại ly hôn đâu? Bây giờ tôi lớn lên, ra ngoài đi làm.

Tôi đã thề cả đời này tôi nhất định phải tìm được một tình yêu tốt nhất, có được cuộc hôn nhân tốt nhất, sau đó cả đời không xa rời nhau.

Tiểu Đào, cô nói xem, có phải tôi quá ngây thơ rồi không? Thầy tôi cũng nói tôi như vậy đấy!”
Mạc Tiểu Đào mỉm cười nhìn Võ Vạn Kỳ, cô nghiêm túc trả lời: “Không, cô hoàn toàn không ngây thơ.

Cô cố gắng như vậy, cô biết vươn lên như vậy thì nhất định sẽ tìm được tình yêu đẹp nhất và cuộc hôn nhân mỹ mãn nhất của cuộc đời mình!”
Nói xong, hai cô gái cùng cười.
Người ta đều nói rằng tình bạn giữa các cô gái được hình thành dễ dàng nhất, mà cũng dễ tan vỡ nhất.
Thật ra tình bạn như vậy là do bọn họ thiếu sự dạy dỗ của gia đình.
Nếu được dạy dỗ đầy đủ thì tình bạn sẽ không mong manh như vậy.
Cho dù Mạc Tiểu Đào mơ hồ, nhưng cô được dạy dỗ tốt, cô hiểu được sự gian khổ và vất vả của Võ Vạn Kỳ.

Vì vậy cô không vênh váo, hống hách khoe khoang về gia thế của mình, còn kết bạn với Võ Vạn Kỳ với thân phận của một người bình thường nữa.
Đây là phẩm chất vô cùng đáng quý.
Võ Vạn Kỳ nghỉ ngơi một lát rồi nói với Mạc Tiểu Đào: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn món ăn ngon.

Cô đừng ghét bỏ đấy, khung cảnh ở đó không được đẹp lắm.”
Mạc Tiểu Đào lập tức cười híp mắt và nói: “Để tôi mời cô ăn đi! Không phải cô đã mời tôi ăn bánh rồi sao? Đó là bánh macarons ngon nhất mà tôi từng ăn!”
Võ Vạn Kỳ lập tức gãi đầu, ngây ngô nói: “Như vậy không hay lắm!”
“Đi thôi!” Mạc Tiểu Đào kéo tay Võ Vạn Kỳ và lôi cô ra khỏi nhà.
Hai cô gái lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm chỗ có món ăn ngon gần đó.

Hai người mỗi người cầm một cốc trà sữa, vừa đi vừa nói chuyện.
Mạc Tiểu Đào không dẫn Võ Vạn Kỳ tới nhà hàng quá cao cấp, cô tìm nhà hàng buffet gần đó, mỗi người tốn gần hai trăm ngàn, nhưng đồ ăn lại vô cùng phong phú.
Võ Vạn Kỳ rất hài lòng về chỗ này.

Bởi vì cô ăn được rất nhiều!
Sau đó, Mạc Tiểu Đào há hốc mồm miệng, nhìn Võ Vạn Kỳ năm lần bảy lượt đi lấy đồ ăn với ánh mắt kinh ngạc.

Cô ấy đã ăn năm mươi phần thịt nướng, ba mươi phần trái cây, hai mươi phần bánh ngọt, mười bát mì.
Nhưng nhìn cô ấy rõ ràng rất gầy mà!
Sao cô ấy có thể ăn giỏi như vậy?
Võ Vạn Kỳ thấy Mạc Tiểu Đào nhìn mình, lúc này mới ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, bình thường tôi không ăn được nhiều như vậy đâu.

Nhưng từ trưa hôm qua đến giờ, tôi vẫn chưa ăn gì cả.

Hai mắt Mạc Tiểu Đào lập tức mở to, cô đẩy đĩa thức ăn trước mặt mình cho Võ Vạn Kỳ: “Vậy cho cô hết đấy.”
Võ Vạn Kỳ lập tức cười, nói: “Nếu tôi có người bạn trai đối xử với tôi tốt như cô thì tốt biết bao?”
Võ Vạn Kỳ nói xong lại nghĩ đến tên trai bao tối hôm qua.
Trông anh ta thật đẹp trai!
Đáng tiếc, anh ta là một trai bao, nếu không cô có thể cố gắng ở chung!
Thôi quên đi, sao mình lại nhớ tới anh ta chứ?
Cũng không thể để cho anh ta tìm được mình.
Mình chỉ cho có một triệu rưỡi, chắc hẳn không đủ tiền boa cho anh ta.
Nghe nói người như thế có giá rất đắt đấy!
“Cô đang suy nghĩ gì mà ngây người ra lâu như vậy? Thịt chín cả rồi kìa.” Mạc Tiểu Đào nhắc nhở Võ Vạn Kỳ.
Lúc này Võ Vạn Kỳ mới hồi phục lại tinh thần: “A, được, chúng ta ăn thôi!”
Bữa cơm này, Võ Vạn Kỳ đã ăn no tới mức phải chống tường mới rời khỏi đó được.
Hết cách rồi, ai bảo cô ăn quá nhiều chứ?
Mạc Tiểu Đào lo lắng, nên đã mua cho cô gói thuốc tiêu hóa ở cửa hàng thuốc dưới nhà rồi mới rời đi..


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!