Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

“Mẹ…”

Chiến Lý Mặc giơ tay lên, kéo vạt áo của Trần Tiểu Bích, lòng tốt nhắc nhở.

Trần Tiểu Bích cúi đầu nhìn cậu, vuốt tay cậu: “Tiểu tử thúi, ở đây không có việc của con, con nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, đừng nhiều chuyện.”

Chiến Lý Mặc nháy nháy mắt mẹ mình: “Mẹ, ba…”

“Ba con có thể là ăn no rồi, đừng quan tâm, con ăn phần của con đi…” Trần Tiểu Bích gắp một miếng thịt bỏ trong chén của Chiến Lý Mặc, muốn chặn miệng của thằng nhóc này.

Bà đang bận chính sự, muốn giúp cháu gái của cô kiểm tra bạn trai, không thể quan tâm nhiều việc khác được.

“Ai…” Chiến Lý Mặc thở dài, vô lực mà lắc đầu, cậu tại sao lại có người mẹ chậm chạp như vậy chứ.

Cậu nhỏ tuổi nhưng cậu còn biết, bình thường ba cậu việc gì cũng theo mẹ cậu, có thể chiều mẹ cậu không con gì để nói, nhưng hễ là vấn đề liên quan đến việc mẹ có nên gả cho ba không thì ba cậu tuyệt đối không lùi bước.


Mơ hồ, cậu gần như nhìn thấy được mẹ bị ba ngược thảm ra sao rồi…

“Ai…”

Cậu lại lần nữa lắc đầu, cậu rất có khả năng là đứa trẻ mà mẹ nhặt về nhà, không thì sao một đứa trẻ thông minh như cậu lại có người mẹ ngốc như vậy chứ.

Đột nhiên có chút ghét bỏ mẹ mình, sau này khi ra ngoài phải cách xa mẹ một chút, ngàn vạn lần không được để người khác biết mẹ là mẹ của cậu.

Xem đi, cái người chậm chạp kia vẫn không biết được tính nghiêm trọng của sự việc, vẫn còn đang nói không ngừng: “Nhung Nhung, cô út nói với cháu những lời này cháu phải nhớ, nếu không tương lai gặp phải người đàn ông tốt hơn, cháu nhất định sẽ hối hận xanh ruột.”

Trần Nhạc Nhung uống một ngụm canh, nháy nháy mắt hỏi: “Cô út, cô gả cho ông cậu nhiều năm như vậy, cô có từng thấy hối hận không?”

Trần Tiểu Bích muốn làm cái gì, Trần Nhạc Nhung hiểu rõ, cô không phải là người sẽ ngồi chờ chết, tuyệt đối sẽ ra đòn sát thủ, hơn nữa là lúc đối phương buông lõng phòng bị.

Lúc Trần Nhạc Nhung hỏi lời này mang theo ý cười, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, Trần Tiểu Bích nhìn Trần Nhạc Nhung thì nghĩ vẫn còn là đứa trẻ non nớt, lại hạ thấp phòng bị với Trần Nhạc Nhung.

Trần Tiểu Bích vỗ vỗ ngực, thở dài nói: “Nhung Nhung, cháu hỏi cô út có từng hối hận hay không, cô nói với cháu, những năm này cô không có ngày nào mà không hối hận.”

Trần Nhạc Nhung sau khi nghe trừng to mắt, một vẻ mặt rất đồng tình với cô út: “Cô út, ý của cô là nói những năm này, ngày nào cô cũng hối hận sau khi gả cho ông cậu sao?”

Cô út ơi, cô nếu như dám thừa nhận, cháu hôm nay thật sẽ đồng tình với cô.

Không nghĩ đến Trần Tiểu Bích cơ trí cũng không biết là do quá muốn chia rẽ đôi uyên ương hay sao mà lại dám gật đầu.

“Ừ.” Trần Tiểu Bích gật đầu thừa nhận, vành mắt mang theo nước mắt, diễn càng ngày càng thật: “Nhung Nhung, cháu nhất định phải lấy cô út làm ví dụ, trước khi gả thì phải nhất định suy nghĩ thật kĩ. Phụ nữ mà, một khi gả rồi, thì đàn ông sẽ cảm thấy không còn giá trị, sẽ không thương tiếc con nữa. Chồng cô út ngày ngày đều bắt nạt cô út, thậm chí đến con trai cũng bắt nạt cô, bọn họ đều cùng nhau đối phó với cô. Cô hiện tại ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, có lúc hận không thể ly hôn. Nếu cho cô một cơ hội để chọn lựa, cô nhất định sẽ không gả cho người đàn ông xấu xa như Chiến Niệm Bắc.”

Trần Tiểu Bích những năm này cầm biết bao nhiêu giải thưởng ảnh hậu, diễn xuất đến trình độ dày công tôi luyện.

Trải qua một phen diễn kịch hết sức cam động của cô, ai mà không cảm thấy những năm này cô luôn sống trong hối hận chứ, gả cho Chiến Niệm bắc là sai lầm lớn nhất của đời cô.


Trần Nhạc Nhung ở trong lòng giơ ngón trỏ với cô út mình: “Cô út, cô thật là can đảm! Nhung Nhung bái phục cô.”

Rầm…

Lần này không phải là tiếng chén đũa mà là âm thanh của cánh cửa.

Sắc mặt của Chiến Niệm Bắc đã khó coi đến cực điểm, như muốn đập vỡ cánh cửa.

Nếu không phải hôm nay có Quyền Nam Dương ở đây, không thể làm mất mặt với người ngoài thì Chiến Niệm Bắc sớm đã ném Trần Tiểu Bích ra ngoài cửa sổ rồi.

“Mẹ, ba tức giận đi rồi kìa.” Chiến Lý Mặc kéo kéo tay áo của Trần Tiểu Bích, thật muốn mẹ mình lúc này nên đi xin lỗi ba, sự tình còn có thể xoay sở được, dù sao ba cũng không nỡ để mẹ buồn mà.

“Ba con hôm nay uống lộn thuốc đó, đừng quan tâm làm gì, ăn nhiều thịt thì sẽ cao lên.” Trần Tiểu Bích lại gắp miếng thịt bỏ vào chén của Chiến Lý Mặc, lần nữa chặn miệng của cậu nhóc.

Chiến Lý Mặc: “…”

Xem ra cậu phải qua nhà chị ở vài ngày rồi, đợi đến khi qua thời kì chiến tranh rồi nói sau.

Trần Tiểu Bích vẫn cười nói với Quyền Nam Dương: “Ông xã cô có lúc thần kinh có chút rối loạn, anh ấy không phải là ghét cháu đâu, cháu đừng để ý.”

“Cháu biết.” Quyền Nam Dương gật đầu, ánh mắt mang theo ý cười trong sáng, thật ra cuộc sống như vậy mới giống như người một nhà chứ.

Lúc nên tức giận thì tức giận, lúc nên cãi lộn thì cãi lộn, lúc nên cáu gắt thì có thể cáu gắt…

Chứ không phải như gia đình anh, cho dù ngồi chung một bàn ăn cơm, mọi người ai cũng có tâm tư trong lòng, muốn nói một câu gì cũng phải cân nhắc cẩn thận mới nói ra, sợ rằng sẽ nói sai.

Một gia đình thật sự, chính là ôn nhu ngọt ngào như vậy, chính là tùy ý có thể cãi nhau như vậy, chính là tìm cách để kiểm tra con cái của họ như vậy.

Chứ không phải như dòng họ của anh, muốn cưới ai trước tiên phải suy xét đến gia cảnh của đối phương.


Không đúng, người mà bọn họ có thể cưới phải từ ở trong gia tộc của bọn họ mà lựa ra, hôn nhân chính là cầu nối cho lợi ích quyền thế.

Trần Tiểu Bích lại hỏi: “Cháu cảm thấy Nhung Nhung nhà bọn cô tốt ở chỗ nào?”

“Cô ấy tốt ở chỗ nào à?” Quyền Nam Dương giơ tay trái đem tay Trần Nhạc Nhung nắm chặt, hơi cúi đầu nhìn cô: “Ở trong lòng cháu, cô ấy chỗ nào cũng tốt.”

“Cậu là tổng thống của nước A, mang nặng sinh mệnh của cả một quốc gia. Nếu ngồi ở vị trí này, cháu cần phải nỗ lực nhiều. Cháu cảm thấy cháu có thể giống như người chồng bình thường mà dành nhiều thời gian cho vợ mình hay không?” Nói đến cùng, việc Trần Tiểu Bích lo lắng nhất là Quyền Nam Dương vì công việc mà bỏ rơi Trần Nhạc Nhung.

Vấn đề này, đều là vấn đề rất bình thường, cũng là nguyên nhân cơ bản gây nên mâu thuẫn cho vợ chồng khi sống chung trong một thời gian dài.

Hôn nhân không giống tình yêu, tình yêu có thể tùy hứng xúc động được, nhưng hôn nhân lại cần phải lắng đọng mài giũa, hai người phải cùng nhau nỗ lực mà trải qua.

Trên đời này không phải không có người đàn ông tốt, người đàn ông tốt cũng không ít, nhưng chưa chắc đã thuộc về bạn.

Gặp không được người đàn ông tốt nhất, như vậy thì có thể đem người đàn ông của mình từ từ dạy dỗ.

Ví dụ như Chiến Niệm Bắc của nhà bà, trước đây là một tên tướng quân cứng nhắc lại ngốc nghếch, chưa bao giờ hiểu rõ bà, không biết thương yêu bà.

Những năm này, trải qua sự dạy dỗ của bà, thì người đàn ông xấu xa Chiến Niệm Bắc kia đã thay đổi rất nhiều, không còn là một tên khốn kiếp nữa, mà là một người chồng và một người ba tốt.

Tuy sự ân cần dịu dàng của Chiến Niệm Bắc không bằng anh trai của bà, nhưng cũng tiến bộ rất lớn.

Hơn nữa, thời gian sau này còn dài, bà vẫn có rất nhiều thời gian có thể đem Chiến Niệm Bắc dạy dỗ thành một người chồng tốt nhất.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!