Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

“Anh là ai? Anh muốn làm gì?” Người đàn ông trước mặt đã làm cho Trần Nhạc Nhung cảm nhận được sự nguy hiểm, cô theo bản năng bước lên phía trước chắn trước mặt Quyền Nam Dương, muốn bảo vệ anh.

Quyền Nam Dương kéo Trần Nhạc Nhung ra phía sau che chở cho cô, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người đàn ông kia: “Là anh.”

“Là tôi.” Người đàn ông kia nhìn như đang cười, thế nhưng lại làm cho người khác không cảm nhận được ý cười của anh ta: “Ngài Tổng thống đã lâu không gặp, có phải rất nhớ tôi hay không?”

Quyền Nam Dương đột nhiên cười lên nói: “Đương nhiên là nhớ rồi! Sao tôi có thể không nhớ chứ, ba năm qua tôi vẫn luôn nhớ đến anh. Trong ba năm qua, mỗi ngày tôi đều suy nghĩ làm thế nào để trói anh về.”

Dưới ánh trăng, con ngươi màu xanh của người đàn ông kia càng lạnh lùng tà mị hơn: “Hóa ra anh vẫn luôn nhớ đến tôi. Nếu tôi sớm biết, tôi đã không lẩn trốn không gặp mặt anh.”

Dưới ánh trăng, ánh mắt của Quyền Nam Dương lạnh như một tảng băng nhìn chằm chằm người đàn ông kia, từ từ mở miệng: “Ngày hôm nay anh dám đến gặp tôi rồi?”

Người đàn ông tà mị cười nói: “Còn không phải vì tôi lo lắng anh có người tình bé nhỏ sẽ quên tôi sao, vì vậy tôi không thể không đến đây.”

Dưới ánh trăng, hai người bọn họ một đen một trắng, miệng nói những lời tốt đẹp, thế nhưng trong ánh mắt lại mang theo mùi thuốc súng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.


Trần Nhạc Nhung nghe cuộc đối thoại “mờ ám” của hai người bọn họ, mở to mắt nhìn Quyền Nam Dương rồi lại nhìn người đàn ông kia, ánh mắt quan sát hai người bọn họ hết lần này đến lần khác.

Hình như cô đã biết được một chuyện gì đó rất quan trọng, kinh ngạc đến mức mắt cũng sắp trồi ra ngoài: “Anh Liệt, hai anh… hai anh…”

Người đàn ông cong đôi môi gợi cảm của mình lên, cười tà mị, ánh mắt hơi di chuyển, nhìn về phía Trần Nhạc Nhung: “Cô nhóc, giữa hai người chúng ta giống như cô đã nhìn thấy.”

Vào lúc này, Quyền Nam Dương mới hiểu rõ được, mục đích thật sự của người đàn ông này khi tới đây ngày hôm nay, con ngươi anh thâm trầm: “Mạc Đình Phong, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Mạc Đình Phong đang muốn nói điều gì đó, bỗng nhìn thấy một người đàn ông đang gấp gáp chạy tới, vừa lau mồ hôi lạnh vội vàng nói: “Cậu Mạc, cô Thịnh… cô ấy lại chạy rồi!”

Mạc Đình Phong hơi sửng sốt, con ngươi màu xanh chìm xuống, khẽ nguyền rủa: “Mẹ kiếp, người phụ nữ ngu xuẩn kia lại muốn chết.” Nói xong, anh ta cũng không để ý đến Quyền Nam Dương, xoay người rời đi.

Sau nửa ngày, tiếng của anh ta mới từ phía xa xa truyền tới: “Ngài Tổng thống, người kia bảo tôi thay anh ta tới nói với anh một câu, anh ta đã đón Tưởng Linh Nhi đi rồi, cảm ơn anh đã chăm sóc cô ấy trong một năm qua.”

Mạc Đình Phong vừa đi, Trần Nhạc Nhung lập tức nhảy ra, cách Quyền Nam Dương rất xa, nhìn anh giống như một con sói hung dữ.

Quyền Nam Dương hơi nhức đầu đi tới gần cô: “Nhung Nhung…”

Trần Nhạc Nhung làm ra một tư thế bảo anh đứng lại: “Anh Liệt, anh mau đi đi, em cần phải bình tĩnh để suy nghĩ thật kỹ càng.”

Thế nhưng Quyền Nam Dương không phải người dễ dàng lùi bước như vậy, anh bước hai bước lớn đã đi tới bên người Trần Nhạc Nhung, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, gõ lên đầu nhỏ của cô: “Cô bé ngốc, trong đầu em đang suy nghĩ gì vậy?”

Trong đầu Trần Nhạc Nhung đang suy nghĩ rất nhiều chuyện hỗn loạn, cô giãy giụa muốn thoát khỏi anh: “Anh Liệt, anh buông tay ra trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”

Ây ya, không xong rồi, trong đầu cô đang nghĩ đến những hình ảnh làm cho cô không thể nào chấp nhận được, anh Liệt của cô… Hu hu, làm thế nào đây?

Cô căn bản không thể nào ngừng tưởng tượng được.

“Nhung Nhung, em đừng suy nghĩ lung tung.” Vào lúc này, Quyền Nam Dương hận không thể bắt tên đầu sỏ Mạc Đình Phong kia về quất một trận.

Người đàn ông kia, cứ tập trung vào hắc đạo của anh ta không được sao?


Đi tới đâu là gây chuyện tới đó, còn chê anh chưa đủ phiền phức sao? Lần sau gặp mặt nhất định phải nhốt tên tai họa Mạc Đình Phong này vào tù, để cho anh ta không bao giờ vùng lên được nữa.

“Anh Liệt, người kia là ai vậy? Rốt cuộc giữa hai người có quan hệ như thế nào?” Nếu như cô không hỏi rõ, không nhận được một đáp án rõ ràng, Trần Nhạc Nhung sẽ cảm thấy chắc chắn mình sẽ suy nghĩ ngày càng lệch lạc.

Đáp lại Trần Nhạc Nhung chính là nụ hôn đột kích một cách bất ngờ của Quyền Nam Dương, anh muốn hôn đến mức trong đầu cô nhóc này chỉ có thể nghĩ đến anh, không thể suy nghĩ điều gì khác nữa.

Ban đầu, Trần Nhạc Nhung còn chống cự, thế nhưng dần dần bàn tay đang đẩy Quyền Nam Dương đổi thành nắm lấy áo sơ mi của anh, chìm trong một trải nghiệm khác biệt mà anh mang đến cho cô.

Lúc Quyền Nam Dương buông cô ra, trong đầu Trần Nhạc Nhung chỉ nghĩ đến nụ hôn bá đạo của Trần Nhạc Nhung, sớm đã quăng người đàn ông lúc nãy lên chín tầng mây.

“Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng rên rỉ đau khổ, điều này đã làm cho Quyền Nam Dương và Trần Nhạc Nhung cùng nhau quay đầu nhìn lại.

“Ngài Tổng thống…” Người kia co rúm lại, ngẫm lại cũng xui xẻo, nghe theo mệnh lệnh của ông chủ đến “mời” cô chủ nhà học Trần, không những không mời được người, mà ngược lại tai còn bị mất một nửa, đoán chừng mạng cũng sắp không còn nữa.

Con ngươi Quyền Nam Dương chìm xuống: “Hải Đào…”

Trần Nhạc Nhung nhanh chóng ngăn cản anh ta: “Anh Liệt, người này giao cho em xử lý đi.”

Hải Đào nghe theo lời của ông chủ đã xông tới đây, thế nhưng khi nhìn thấy Trần Nhạc Nhung ngăn cản, ánh mắt nhìn Quyền Nam Dương cầu cứu: “Ngài Tổng thống?”

Trần Nhạc Nhung ôm cánh tay của Quyền Nam Dương, quay đầu nói với người kia: “Anh đi đi. Sau này đừng để cho tôi nhìn thấy anh nữa.”

Không phải Trần Nhạc Nhung mềm lòng, mà là cô nghĩ đến ông chủ của người này có quen biết với anh Liệt.

Tục ngữ có câu: Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.

Người này là do người tên là Mạc Đình Phong kia phái tới, tha cho anh ta một mạng, cũng chính là cho bạn của anh ấy mặt mũi.

“Cảm ơn cô Trần!” Người kia đứng dậy rời nhanh chóng chạy trốn khỏi đây.


Ánh mắt của Quyền Nam Dương nhìn cô phát sáng lên: “Nhung Nhung, sao em có thể hiểu chuyện như vậy?”

“Vậy có phải anh Liệt sẽ càng yêu thích Nhung Nhung hiểu chuyện hơn không?” Trần Nhạc Nhung chớp chớp mắt nhìn anh rồi nói: “Nếu anh thích thì phải nói ra nha, nếu không thì em sẽ không biết.”

“Thích.” Anh vuốt ve khuôn mặt cô: “Thích đến mức muốn ăn em luôn.”

“Được. Vậy anh ăn đi.” Trần Nhạc Nhung nhắm mắt ngửa đầu lên, dáng vẻ đáng yêu giống như mặc anh xử lý.

“Bé ngốc!” Quyền Nam Dương kéo cô vào trong ngực của mình, hận không thể nhào nặn cô vào trong máu thịt của mình, hợp thành một thể với cô, như vậy cô sẽ không thể rời khỏi anh nữa.

Trần Nhạc Nhung ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi anh Liệt, người cứu chị Linh Nhi là ai vậy? Người đó có đáng tin không? Linh Nhi thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Có người kia ở đó, anh ta sẽ không để cho bất kỳ người nào làm hại Tưởng Linh Nhi.” Nhắc đến người đó, nghĩ đến chuyện đã xảy ra một năm trước, trong con ngươi của Quyền Nam Dương lóe lên vẻ u ám giống như khát máu.

Người kia vẫn còn sống, đồng thời đã trở về rồi.

Lúc tất cả mọi người đều cho rằng anh ta đã chết, anh ta vẫn còn sống để trở về.

Một năm này, chắc chắn người đó đã trải qua rất đau khổ.

Bây giờ anh ta vẫn còn sống để trở về, vụ án đẫm máu đã lấy đi nhiều mạng người vào một năm trước cũng đến lúc kết thúc rồi.

Anh sẽ đích thân thu thập những kẻ bỉ ổi đứng phía sau này, muốn để cho từng người trong bọn họ phải trả giá gấp mười, gấp trăm lần.

Anh ta sẽ dùng hành động để chứng minh cho những người đó biết, Quyền Nam Dương anh mới chính là người thống trị quốc gia này.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!